“Tĩnh Nghi, em cũng muốn theo chúng ta cùng trốn sao?” Cảm giác say làm cho Tĩnh Tri trở nên hồ đồ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô em gái xinh đẹp đang ở trước mặt: “Khó trốn đi được lắm, em và chị cả đều phải ở lại, ba ba nói muốn chọn rể hiền cho hai người, nhanh chóng gả hai người ra ngoài mà!”
“Phó Tĩnh Tri! Cô…” Từ trước đến nay, mồm miệng Tĩnh Nghi vốn không lợi hại, bây giờ khi tức giận lên, đến một chữ đều cũng không thể nói ra được.
“Ỷ vào được ba ba cưng chiều nên cô đã đoạt cái mà cô không nên được rồi, cô cho là cô không phải là loại con gái riêng thấp hèn hả? Thiệu Đình, chắc anh không biết, cô ta đúng là em gái thật, tuy mang họ Phó nhưng cô ta lại không được coi là tiểu thư của nhà họ Phó chúng em, cổ phần của công ty nhà họ Phó, một phân tiền cô ta cũng không có!”
Tĩnh Tâm bỗng nhiên mở miệng, cái nhìn rét lạnh, ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn Tĩnh Tri, khôi phục lại nụ cười nhìn Mạnh Thiệu Đình: “Thiệu Đình, anh là người có thân phận địa vị như vậy, vẫn không nên bị người khác làm cho liên lụy mới tốt.”
Mạnh Thiệu Đình vốn mẫn cảm liền cảm giác thấy người trong lòng mình thân thể cứng ngắc như đá…Thân phận của Tĩnh Tri anh cũng đã biết, nhưng trong mắt anh, tịnh không hề để ý đến cái gì là thân phận con gái riêng này. Nhà họ Mạnh của anh không khốn cùng đến mức phải dựa vào cổ phần của công ty bên nhà vợ để sống qua ngày.
“Phó tiểu thư, Mạnh Thiệu Đình tôi đây cho dù có là đồ vô dụng đi chăng nữa, việc nuôi dưỡng phu nhân của mình cũng là chuyện rất dễ dàng, Tĩnh Tri không có một phân tiền cổ phần từ công ty nhà họ Phó, nhưng cô ấy là phu nhân của tôi, cái danh hiệu này, so với một nửa cổ phần của công ty nhà họ Phó lại vẫn đáng giá hơn.”
Mạnh Thiệu Đình cười rét lạnh, anh cảm giác thấy thân thể Tĩnh Tri ở trong lòng mình đột ngột run lên. Anh ôm chặt lấy cô, không phải là vì anh yêu thương cô nên anh để có thể nói ra những lời như vậy. Chẳng qua vốn dĩ anh là người kiêu ngạo tự phụ mà thôi, cho dù ở bên cạnh anh là một con chó nhỏ, anh cũng không cho phép người ngoài nói ra một chữ không tốt!
“Thiệu Đình, vì sao anh phải bảo vệ cô ta như vậy chứ? Cô ta có điểm nào tốt hơn em đây?” Tĩnh Nghi thấy Mạnh Thiệu Đình che chở cho Tĩnh Tri như vậy, tức giận đến run người, thái độ kẻ cả của Tĩnh Tâm cũng bị anh làm cho á khẩu không trả lời được, mặt tái nhợt đứng ở một bên, hung hăng xiết chặt ngón tay.
Mạnh Thiệu Đình nhìn Tĩnh Nghi ở trước mặt, mặc lễ phục lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, mỗi một chi tiết đều thật hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng vẻ mặt ghen ghét rõ ràng như thế vốn dĩ không nên xuất hiện trên gương mặt thục nữ của một mỹ nhân hiếm có như cô ta, thật sự là đáng tiếc…
“Ít nhất cô ấy sẽ không ở nơi công cộng lại giống như một người đàn bà chanh chua, Phó tam tiểu thư à.”Cặp môi mỏng của Mạnh Thiệu Đình bĩu ra một cái, ôm chặt người con gái trong lòng: “Cáo từ.”
Anh lịch sự đối diện với hai vị tiểu thư trước mặt hơi vuốt cằm, xoay người kéo Tĩnh Tri đi về phía hành lang, đi ra ngoài.
Tĩnh Nghi vừa muốn mở miệng, Tĩnh Tâm liền túm chặt lấy tay cô ta, vẻ lạnh lùng khinh miệt lẫn trào phúng trừng mắt lườm cô ta một cái: “Bớt tức giận đi, thể diện của nhà họ Phó đều đã bị em làm mất hết rồi !”
“Chị cả, em không cam lòng, em không cam lòng mà… Bị thua bởi bởi con tiện nhân Phó Tĩnh Tri như vậy, em không cam lòng!” Tĩnh Nghi toàn thân run rẩy, rất nhanh nghiến răng nghiến lợi xiết chặt tay chị gái. Tĩnh Tâm rút tay ra, hừ lạnh một tiếng: “Không cam lòng? Không cam lòng thì có ích lợi gì, người ta hiện đã là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh rồi, thân phận còn cao hơn chúng ta nữa đó!”
========
Tĩnh Tâm xoay người rời đi, tay sửa sửa lại bên tóc bị bay rối loạn, nở một nụ cười, cầm chắc bàn tay của Tĩnh Nghi vẫn còn đang run run: “Em gái yêu quý, không thể trông cậy vào Thiệu Đình thì trong nhà họ Mạnh vẫn còn có con trai cả và con trai thứ ba mà, dựa vào sắc đẹp của em, tùy tiện cũng có thể quyến rũ được một người khác, em làm chị em dâu với Phó Tĩnh Tri, cũng không phải là tệ!”
“Chị ba, sao chị lại có thể nói như vậy về chị hai chứ? Chị Hai cũng đã gả cho anh rể, cho dù chị có thích anh rể đi chăng nữa, hiện tại anh ấy cũng là chồng của chị hai mà.” Tĩnh Ngôn vẻ mặt bất bình, có chút nén giận lên tiếng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được cứ dõi theo bóng dáng hai người kia, chỉ hận người được ôm trong lòng không phải là mình.
“Em câm miệng lại cho chị!”
Tĩnh Nghi lập tức gắt gao cắn răng mím miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Tĩnh Ngôn một cái, Tĩnh Ngôn bị dọa khẽ run rẩy, cuống quít trốn ở trong lòng Tĩnh Tâm: “Chị cả… Chúng ta đi thôi.”
Tĩnh Tâm và Tĩnh Ngôn bỏ đi, chỉ còn lại một mình Tĩnh Nghi đứng ở chỗ đó. Người nào đã khinh thường cô, người nào đã cười nhạo cô, tất cả đều do Phó Tĩnh Tri đã biến cô thành một trò cười, thất bại đến cực điểm như thế!
**
“Hừm… Chúng ta đã vụng trộm bỏ trốn thì không nên bị phát hiện.” Tĩnh Tri một tay kéo cao làn váy lên, một tay kéo Mạnh Thiệu Đình, khom lưng xuyên qua đường mòn trong vườn hoa, nhìn thấy cánh cửa sau của vườn hoa đã đóng chặt.
Mạnh Thiệu Đình không hề kháng cự, nhìn bà xã của mình uống say để lộ ra một mặt thú vị như vậy. Cô như ngựa quen đường cũ đưa anh đi xuyên qua hành lang, tránh qua những ánh mắt của nhóm người thiên kim thiếu gia đang ở cùng một chỗ ôm ấp nhau, qua bảy tám khúc ngoặt của đường mòn mới tới cửa vườn hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!