Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài giành lại vợ cũ con yêu

Tĩnh Tri vừa nói rất nhanh vừa giơ tay ngăn một chiếc xe taxi lại nhét Tĩnh Ngôn vào. Cô đóng cửa “phịch” một tiếng, lại nói rất nhanh: “Nhờ bác đưa cô ấy đến đường Bắc Tân, khu Lâm Sâm Hải, tòa biệt thự số 066. Xin cám ơn.”

Tĩnh Tri nhìn xe chạy đi, lúc này mới xoay người lại. Cô ôm chặt lấy hai tay, bước chậm rãi dọc theo con đường thật dài đi về phía trước. Thành phố này rộng lớn như vậy mà cô lại không biết nên đi về nơi nào… Cô có rất ít bạn bè, chỉ có một hai người, nếu không phải đã ra nước ngoài du học, thì đều đã gả đi những thành phố khác. Thật ra cô rất hiểu, cho dù bản thân có đi lang thang bao nhiêu lâu đi chăng nữa, cô vẫn phải trở lại nhà họ Mạnh, nhưng mà lúc này, cô vẫn muốn kéo dài như vậy…

Vừa mới rời khỏi khách sạn khoảng 50 mét, trời lại bắt đầu đổ trận mưa nhỏ, những hạt mưa tựa từng đợt từng đợt giống như những sợi bông bay lất phất. Cả ngày hôm nay Tĩnh Tri gần như không sao ăn được cái gì, vừa lạnh vừa đói, thật khó chịu. Cô xoay người định đi qua đường đến phía trạm xe buýt ở bên kia đường để trốn mưa, nhưng không ngờ phía trước cô có một chiếc xe đang lao tới, đèn xe chói mắt vừa vặn chiếu vào trên mặt cô. Tĩnh Tri thấy hoa mắt, song lại như bị u mê cứ đứng thất thần ở chỗ đó. Chiếc xe kia phanh két lại, âm thanh phát ra chói tai, dừng ngay tại trước mặt cô, thật nguy hiểm, đầu xe đã sượt ngay chỗ góc áo của cô!

Tĩnh Tri thở một hơi dài nhẹ nhõm, cám ơn trời đất, cô chưa từng bao giờ thấy mình chật vật như vậy, thật buồn cười chết đi! Người vừa buông lỏng xuống, bỗng nhiên trước mặt bỗng tối sầm lại, cô ngã xuống đất người mềm nhũn, bụng đau đến khó chịu. Cô không khỏi cuộn tròn người, co rút lại thành một cục… Trong cơn hoảng hốt, cô nghe thấy có tiếng người vô cùng lo lắng: “Mạnh thiếu, hình như là đụng vào người!”

Mạnh thiếu sao? Thế nào lại có một người gọi là Mạnh thiếu nữa đây? Tĩnh Tri không kịp nghĩ sâu, liền chìm vào trong cơn hôn mê đen đặc.

Cô mơ hồ dường như có người bế cô lên, đặt lên trên một cái đệm mềm mại, sau đó mái tóc ướt mưa của cô được lau khô, được thay một bộ quần áo mềm mại thoải mái … Tĩnh Tri than nhẹ một tiếng thật thoải mái, giẫy giụa dường như muốn tỉnh lại…

“Đại thiếu gia, xem ra không kịp đến gặp Nhị thiếu rồi, bằng không ta gọi điện thoại đi.”

Qua một lúc lâu sau, Tĩnh Tri nghe thấy một giọng nói chậm rãi vang lên, trầm thấp nhưng, từ cuối lọt vào tai Tĩnh Tri đầy sắc bén. Hàng mi của sắc bén chợt run rẩy…

“Tôi đi gọi điện thoại cho Thiệu Đình.”

Mạnh Thiệu Đình! Chồng của cô…! Nhị thiếu, đại thiếu… Người này, người này… thực ra là…

Tĩnh Tri ngồi dậy bật dậy, nhìn thấy người nọ mặc tây trang màu đen, cầm điện thoại trong tay, ánh mắt mang theo vẻ kỳ dị đang nhìn lại cô. Đầu cô vẫn còn đang choáng váng, chợt thốt lên: “Anh là Mạnh Thiệu Tiệm?”

Cô giương cao hàng mi đen, ánh mắt mở cực lớn, giống như hai viên hoàn thủy ngân trong suốt. Mạnh Thiệu Hào chậm rãi xoay người, khẽ gật đầu: “Cô là ai.”

Tĩnh Tri khẽ cười một tiếng, nhưng trong lòng than nhẹ: “Tôi là Phó Tĩnh Tri.”

Dường như hàng mi của Mạnh Thiệu Hào thoáng lay động một chút, nhưng thần sắc lại vẫn như sóng nước chẳng xao.

“Phó tiểu thư an tâm nghỉ ngơi ở trong này, tôi sẽ gọi điện thoại cho Thiệu Đình để cậu ta lập tức qua đây.”

Sắc mặt của anh ta vẫn mang vẻ trầm ổn không sợ hãi như cũ. So với Mạnh Thiệu Đình mà nói, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm cũng mang kiểu từng trải “thế sự chi hậu” (trước sau đã trải qua nhiều chuyện), dấu vết thời gian đã lắng đọng sâu sắc ở trong tác phong chững chạc. Nhưng Mạnh Thiệu Đình so với người này, lại tỏ ra vừa phô trương lẫn bướng bỉnh hơn rất nhiều. Đột nhiên Tĩnh Tri lại nhớ đến người đàn ông trẻ tuổi ở trong vườn hoa nhà họ Mạnh hôm nào, diện mạo anh ta thanh tú lại gầy yếu, hiển nhiên anh ta thuộc tuýp người sống tình cảm. Ba anh em trai nhà họ Mạnh thật đúng là khác hẳn nhau, mỗi người mỗi vẻ.

Tĩnh Tri không nghĩ tới Mạnh Thiệu Đình vậy mà lại tới rất nhanh, thậm chí khi anh đẩy cửa bước vào, Tĩnh Tri vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng anh thở hào hển.

“Anh cả, xảy ra chuyện gì rồi hả ?” Anh hỏi Mạnh Thiệu Tiệm, nhưng ánh mắt gắt gao lại nhìn Tĩnh Tri chằm chằm.

“Anh đụng xe vào cô ấy ở ngay bên ngoài khách sạn mà em nói, cho nên anh đã đưa cô ấy tới bệnh viện.” Mạnh Thiệu Tiệm nói ít mà ý nhiều, mi mắt cũng không hề lay động: “Em đã đến rồi, anh đi về trước.”

Xoay người, lễ độ mà xa cách, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn về phía Tĩnh Tri chào từ biệt: “Phó tiểu thư, cô nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Mạnh Thiệu Tiệm xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri. Cô có cảm giác bầu không khí đột nhiên bắt đầu ngưng kết lại, có chút bất an nắm chặt lấy chăn, sợ hãi nhìn anh.

“Cô thế nào rồi?” Giọng của anh vẫn lạnh như băng như cũ, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt chưa hề giãn ra.

Tĩnh Tri rất muốn đưa tay an ủi khẽ xoa bằng vết nhăn ấy, nhưng là giờ đây cả người cô không có một chút sức lực nào.

“Em không sao, chỉ là không còn sức lực thôi.” Cô quấn chăn nằm ở nơi đó, đôi mắt như có sương mù lượn lờ mở to nhìn lại anh.

“Cô cảm thấy anh cả là người thế nào?” Anh trầm mặc khoảnh khắc, bỗng nhiên đến gần, khẽ cười tà ác một tiếng hỏi cô.

Tĩnh Tri không rõ chân tướng, liếc anh một cái rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Rất tốt.”

“Cho dù tốt, cô cũng không thể trông cậy vào anh ấy đâu, cô đã là người của tôi rồi.” Anh cúi người, môi dán vào cô, hơi nhè nhẹ cọ vào, giống như có chút đắc ý thưởng thức vẻ mặt hơi bối rối của cô…

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận