*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bành", lại là một tiếng vang khác, nhưng lần này là Lạc Tử Kỳ đáp lại Long Thiếu Ly.
Đầu của Lạc Hiểu Nhã có chút choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại thêm một lượt va chạm khác.
Liên tiếp năm sáu lần như vậy, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Tử Kỳ, sao con cứ đụng xe vậy?" Bao nhiêu vui vẻ lúc bắt đầu thì sau những lần đụng này làm cô hơi nhức đầu.
"Mẹ ơi, là chú trông giống con kia đụng con trước." Trẻ con chỉ biết chơi chứ không cảm thấy có gì không đúng cả. Dù sao chơi xe điện đụng thì phải va chạm nhau mới vui được.
Trái tim của Lạc Hiểu Nhã run lên, ngay sau đó khẽ nhíu mày, nói với Lạc Tử Kỳ: "Tiểu Kỳ, con lái xe vào lề rồi dừng lại, mẹ không thích cứ va vào nhau như vậy." Đây rõ ràng là cố ý, người đàn ông kia đến đây để trả thù. Nhưng nghĩ đến việc anh vô cớ kéo mình vào ngực, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy không hề hối hận khi tát anh một cái.
Trên đời này, không thể tránh khỏi có một vài người vô lại.
Lạc Tử Kỳ ngoan ngoãn lái xe lướt qua Long Thiếu Ly, rồi đậu ngay mép sân, nói: "Mẹ ơi, nhưng phải hai mươi phút nữa mới dừng lại được, chúng ta cứ đợi ở đây sao?" Nhìn những chiếc xe điện đụng đang vòng tới vòng lui, Tiểu Kỳ hơi ngứa tay, thật là muốn lái vào đó mà. Tiếc là mẹ không cho phép, còn bắt cậu dừng lại, cậu vừa ỉu khuất hỏi, nhưng đôi mắt lại dõi theo Long Thiếu Ly. Đều tại chú đó cả, cứ muốn đụng tới đụng lui với xe của cậu.
Ở bên kia, Long Thiếu Ly trơ mắt nhìn Lạc Tử Kỳ đậu xe ở bên lề, còn tưởng rằng Lạc Tử Kỳ phải đi bảo trì một chút, nhưng không ngờ anh đợi cả nửa ngày cũng không thấy cậu bé lái xe điện đụng đến nữa. Vốn anh cũng không thích loại trò chơi trẻ con này, sở dĩ anh đi vào chỉ vì muốn đến gần Lạc Hiểu Nhã thôi.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ kia lại ra lệnh cho con trai mình tránh xa anh.
Lòng tự ái của Long Thiếu Ly lại một lần nữa bị đả kích, chiếc xe hình phi thuyền của anh cũng dừng lại giữa sân. Anh nhìn về người phụ nữ và cậu bé cách đó vài mét, không biết vì sao, mặc dù anh không có ấn tượng gì tốt với cô gái đó, nhưng nhìn cậu bé vừa thông minh lại có chút nghịch ngợm kia, anh lại có một cảm giác thân thiết cùng yêu thích khó tả. Không được, anh nhất định phải thuê cậu bé đó, như vậy mới có thể tạm thời thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc của ông nội. Nghĩ đến đây, Long Thiếu Ly liền cầm vô lăng, sau đó tự nhiên
xoay người, di chuyển chiếc xe điện đụng va chạm vào về phía chiếc xe của Lạc Hiểu Nhã và Lạc Tử Kỳ như một mũi tên.
"Này cô muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý nói chuyện với tôi hả?"
Không phải cần tiền thôi sao? Sáu năm trước cô đã nhận tiền từ anh một lần rồi, vậy thì anh
cho cô thêm một ít nữa cũng không thành vấn đề. Với suy nghĩ như vậy, Long Thiếu Ly muốn tốc chiến tốc thắng.
Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy, nhưng cô biết lời của Long Thiếu Ly là đang nói với mình, cô nói: "Tiểu Kỳ, đi vòng qua tên điên kia đi, đừng làm bẩn mắt mình." Không biết vì sao, Long Thiếu Ly vừa nhắc đến tiền là khiến Lạc Hiểu Nhã lại vô thức nhớ đến những tờ tiền trong tấm thảm quấn lấy cô đêm đó. Người đàn ông tự cho là đúng kia tưởng rằng có thể dùng tiền mua được thân thể cô.
Nhưng cô, hoàn toàn không hề sẵn lòng.
Điều cô ghét nhất bây giờ chính là giao dịch tiền bạc.
Nhưng ngay khi Tiếu Kỳ chuẩn bị xoay vô lăng lái xe tránh khỏi Long Thiếu Ly, thì Long Thiếu Ly chợt nghiêng sang bắt lấy bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Tiểu Kỳ. Tâm tư chợt xoay chuyển, anh trầm giọng nói: "Chỉ cần có đồng ý nói chuyện với tôi, tôi sẽ đưa cho cô một trăm nghìn đô la, sau đó nếu cô đáp ứng điều kiến của tôi, tôi cho cô thêm mười triệu."
Chút tiền này đối với anh cơ bản chỉ như hạt cát trong sa mạc, anh không để tâm đến. Chỉ cần không để anh lấy vợ là được, phụ nữ chỉ cần gặp dịp mua vui thôi, anh chưa bao giờ nghiêm túc cả.
"Chú, chú nói bao nhiêu?" Lạc Hiểu Nhã không nhúc nhích, ngược lại lòng hiếu kỳ của Lạc Tử Kỳ lại bị khơi lên.
"Nếu như cháu và mẹ đồng ý với điều kiện của chú, chú sẽ đưa bọn cháu mười triệu đô la." Long Thiếu Ly nhắc lại lần nữa, anh không tin người phụ nữ lúc đầu còn nhận mấy trăm đô kia sẽ không động tâm.
"Tiểu Kỳ, sao con còn chưa lái vòng qua tên điên kia." Lạc Hiểu Nhã sờ soạng tay lái, muốn tự mình khởi động xe đi. Cô bị con trai chọc tức, mà sự cố gắng của cô lại hoàn toàn vô dụng. Chiếc xe vẫn không nhúc nhích giống như bị mọc rễ vậy.
"Mẹ ơi, chú đang giữ lấy xe đụng của chúng ta, vì vậy xe không thể di chuyển được."
Nếu như gặp phải người khác, Lạc Hiểu Nhã sẽ không tức giận như vậy. Nhưng người đàn ông này không chỉ chiếm tiện nghi của cô, mà còn dùng tiền đòi giao dịch với cô. Điều này khiến cô vô cùng khinh thường, nhẹ nhàng cười một tiếng, mặc dù cô là người mù, nhưng chưa bao giờ yếu ớt cả. Cô cầm điện thoại di động lên, Lạc Hiểu Nhã trực tiếp ấn nút báo cảnh sát.
"Xin hỏi cần giúp đỡ gì ạ?"
"Tôi đang ở trong khu xe đụng công viên giải trí xxx, hiện tại đang có một người đàn ông quấy rối tôi và con trai tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tự do của tôi cùng con mình." Không nói lời nào, Lạc Hiểu Nhã đã thực sự gọi cảnh sát.
"Chuyện này.." Nhân viên nhận điện thoại hơi chần chừ, nghe có vẻ như là một cuộc cãi nhau giữa hai vợ chồng trẻ vậy. Nếu vậy thì đây là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến, tuy nhiên, suy nghĩ một chút, anh ta vẫn nói: "Được, chúng tôi sẽ sớm liên lạc với cô để xử lý."
Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới thở ra một hơi rồi đặt điện thoại xuống. Tuy nhiên ở bên kia, Long Thiếu Ly bắt đầu nhìn người phụ nữ này với cặp mắt khác xưa. Một người phụ nữ không nhìn thấy gì cả, mà lại muốn dùng chiêu này để đối phó với anh sao. Anh cười một tiếng, vẫn ung dung ôm cánh tay nhìn Lạc Hiểu Nhã, trong mắt càng lúc càng thêm hứng thú. Trong chốc lát đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nếu mỗi ngày có thể sống cùng người phụ nữ này thì nhất định sẽ rất thú vị.
Nhìn vào mắt Lạc Hiểu Nhã, Long Thiếu Ly đột nhiên nghĩ đến một nhược điểm trí mạng của của Lạc Hiểu Nhã, có lẽ đây sẽ là một bước đột phá. Nghĩ đến đây, anh trầm giọng nói: "Nếu như cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ chữa khỏi mắt cho cô." Anh nói chính là sẽ chữa khỏi, chứ không phải là tìm cách để cố gắng chữa khỏi.
Tâm tư bị chấn động, tròng mắt đen nhánh trong trẻo của cô nhẹ nhàng chuyển động, Lạc Hiểu Nhã mang theo chút mong đợi hỏi: "Anh thật sự có cách chữa khỏi mắt cho tôi sao?"
"OK, đúng vậy, hơn nữa, chỉ cần có đáp ứng giúp tôi chơi một trò chơi là được, tôi đảm bảo sẽ không bắt nạt người tàn tật, tôi cũng đảm bảo tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu thua thiệt. Trước mắt cứ mang người phụ nữ cùng cậu bé này đến bên người mình rồi nói sau. Nghĩ đến việc bên cạnh anh có thêm một người phụ nữ và một đứa trẻ, trái tim Long Thiếu Ly bỗng đập thình thịch, anh thật sự có chút điên rồi.
Liên tiếp nói hai lần đảm bảo, đây tuyệt đối không phải phong cách làm việc của anh. Vừa nói xong, Long Thiếu Ly liền thầm chửi mình điên rồi, nhưng dù sao thì ván cũng đã đóng thuyền, đã nói ra rồi cũng không thu về được nữa.
Ánh mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô gái đó, anh đang đợi phản ứng của Lạc Tiểu Nhã.
Nhưng mà, người phụ nữ trước mặt lại rất bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ như nước cất không hề sợ hãi, làm anh không nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi nào cả.
Chẳng lẽ cô không muốn chữa lành đôi mắt mình sao?
Long Thiếu Ly không tin mình nhìn lầm cô gái trước mắt này, cô nhất định muốn thấy được thế giới này.
Long Thiếu Ly đang đợi, chờ Lạc Hiểu Nhã khẽ gật đầu, sau đó giống như những người phụ nữ mà anh đã chinh phục trước đây, đáp 'vâng một cách thật nhẹ nhàng.
Nhưng anh đợi khoảng mười giây đồng hồ, Lạc Hiểu Nhã vẫn cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào. Cô chỉ ôm lấy bờ vai nhỏ bé của con trai, nói nhỏ: "Lái chiếc xe điện đụng này đến cửa ra rồi chúng ta đi thôi."
Phớt lờ anh, người phụ nữ vẫn xem thường sự hiện diện của anh.
Tất cả lòng tự ái cùng sự kiêu ngạo của Long Thiếu Ly giờ phút này đều tan thành mây khói.
"Vâng thưa mẹ." Lạc Tử Kỳ mặc dù có chút không muốn rời khỏi sân xe điện đụng, nhưng cậu chưa bao giờ làm trái lời mẹ. Nhưng mà khi cậu khởi động xe một lần nữa, cậu mới phát hiện ra bàn tay to lớn của Long Thiếu Ly vẫn còn ở trên tay lái của xe cậu, liền nói: "Mẹ ơi, chú không thả tay ra."
Lạc Hiểu Nhã hơi bực bội, nhưng bên tai cô không nghe thấy tiếng xe của cảnh sát truyền đến. Có lẽ xe cảnh sát không đến nhanh như vậy, xem ra, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể thoát khỏi sự dây dưa của người đàn ông này thôi.
Bàn tay trắng nõn dời về phía tay lái, bỗng đặt xuống vô lăng, trong nháy mắt liền chạm vào tay của Long Thiếu Ly. Trong khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau ấy, xúc cảm khiến Long Thiếu Ly khẽ run lên, tay của cô gái này thật đẹp, thon dài nhỏ nhắn, làm cho anh liên tưởng đến cảm giác đôi tay này di chuyển trên người mình....
Trong lúc anh xuất thần như vậy, Lạc Hiểu Nhã đã tách bàn tay của anh ra. Động tác bất ngờ kia làm anh giật mình tỉnh táo lại, nhưng ngay sau đó Lạc Hiểu Nhã lập tức dùng cánh tay chặn lại. Lạc Tử Kỳ phối hợp với mẹ khởi động xe, lái thật nhanh đi. Đầu ngón tay của cô lơ đãng lướt qua cánh tay của anh, sự mềm mại lúc chạm phải ấy làm toàn thân anh run lên như thể bị điện giật vậy. Tay của cô gái này tựa như có ma lực, làm anh luôn nghĩ đến những chuyện kỳ quái.
Lạc Hiểu Nhã cứ thể bỏ lại Long Thiếu Ly, hai mẹ con cô nhanh chóng đậu xe ở lối ra, sau đó
rời khỏi sân chơi trước thời hạn.
Lúc Long Thiếu Ly phản ứng lại thì xe cảnh sát đã tới rồi, Lạc Hiểu Nhã chỉ nói với cảnh sát vài câu rồi nắm tay con trai bước đi, mà bóng lưng ấy, tràn đầy vẻ kiên định.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô gái đó, khóe môi Long Thiếu Ly hiện lên một nụ cười nhẹ đầy mê ly, người phụ nữ này, anh nhất định muốn.
Chiếc xe thể thao mui trần Audi màu đen chạy trên đường phố thu hút ánh mắt của không ít người đi đường, khiến họ không ngừng quay đầu nhìn thật kỹ.