'180Về nhà
Cô ta là ai? Diệp Khinh Ngữ đó! Diệp Khinh Ngữ làm sao có thể bị đàn ông vứt bỏ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, từ trước đến nay chỉ có người đàn ông mà cô ta không cần, người đàn ông không theo đuổi được cô ta, làm sao lại có người đàn ông không cần cô ta chứ?
Mộ Hi Thần nhất định sẽ phải trả giá đắt, vợ con anh, tất cả những thứ mà anh quan tâm nhất, cô ta nhất định phải tự tay hủy diệt chúng. Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ tự tay hủy diệt thứ mà anh quan tâm nhất, nhất định sẽ khiến anh phải đau đớn muốn chết giống như cô ta bây giời
Mộ Hi Trác, nhất định phải khiến anh ta kết hôn với mình!
Lần này khi anh ta trở về từ Anh, cô ta sẽ lập tức bảo bố gây áp lực với nhà họ Mộ, bản thân phải đành nhiều thời gian ở với Bạch Linh Vân hơn, tóm lại, Diệp Khinh Ngữ cô ta tuyệt đối sẽ không trở thành trò cười!
Cô ta là ai? Diệp Khinh Ngữ đó! Diệp Khinh Ngữ làm sao có thể bị đàn ông vứt bỏ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, từ trước đến nay chỉ có người đàn ông mà cô ta không cần, người đàn ông không theo đuổi được cô ta, làm sao lại có người đàn ông không cần cô ta chứ?
Mộ Hi Thần nhất định sẽ phải trả giá đắt, vợ con anh, tất cả những thứ mà anh quan tâm nhất, cô ta nhất định phải tự tay hủy diệt chúng. Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ tự tay hủy diệt thứ mà anh quan tâm nhất, nhất định sẽ khiến anh phải đau đớn muốn chết giống như cô ta bây giời
Mộ Hi Trác, nhất định phải khiến anh ta kết hôn với mình!
Lần này khi anh ta trở về từ Anh, cô ta sẽ lập tức bảo bố gây áp lực với nhà họ Mộ, bản thân phải đành nhiều thời gian ở với Bạch Linh Vân hơn, tóm lại, Diệp Khinh Ngữ cô ta tuyệt đối sẽ không trở thành trò cười!
Diệp Tu Văn chỉ dẫn theo Thượng Quan Viễn đi tới nhà họ Diệp.
Đứng ở ngoài cổng lớn, nhìn căn biệt thự to lớn xa hoa này, Diệp Tu Văn không hề có cảm giác gì cả.
Nhà họ Diệp này, không phải nhà họ Diệp của anh ta, tất cả mọi thứ đều xa lạ, không có bất cứ nơi nào có thể khơi dậy cho anh ta một chút tình cảm, nếu nhất định phải có, vậy thì chẳng có gì khác ngoại trừ thù hận.
Cánh cổng được mở ra, hẳn là có ai đó đã nhìn thấy chiếc xe của bọn họ từ camera giám sát.
Diệp Tu Văn gật đầu với Thượng Quan Viễn, Thượng Quan Viễn lái xe đi vào.
Diệp Hằng là người đầu tiên ra chào đón: “Cậu chủ! Cậu đã trở về!”
Diệp Tu Văn nhẹ gật đầu nói: “Chú Hằng!”
Diệp Hằng nhẹ nhàng khom người: “Ôi chao, cậu chủ, cảm ơn cậu chủ vẫn còn nhớ đến tôi!”
Trong giọng nói của Diệp Hằng có chút nghẹn ngào.
Diệp Hằng là người ở bên cạnh ông già Diệp Tỉnh Huy, ông ta đã ở đó từ khi mẹ còn ở trên đời.
Nhưng khi nhìn thấy ông ta, trong lòng Diệp Tu Văn lại không có nổi một gợn sóng.
"A Viễn, đây là chú Hằng, là người đã nhìn tôi lớn lên.” Diệp Tu Văn ôn hòa nói với Thượng Quan Viễn.
Thượng Quan Viễn cung kính chào hỏi một tiếng: “Chú Hằng, tôi tên là A Viễn.”
“Õ, xin chào, xin chào! Mời mọi người vào, mời vào.”
Diệp Tu Văn vừa mới bước vào cửa, Diệp Tinh Huy đã bước nhanh đến đón tới: “Tu Văn, Tu Văn, ha haha, cuối cùng con cũng đã trở về!”
Ông ta bước đến chào đón chợt dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới đứa con trai cao lớn rắn rỏi, tuấn tú đẹp trai của mình, vô cùng vừa lòng, tiến lên dang rộng hai tay ôm lấy anh ta.
Diệp Tinh Huy để mặc cho ông ta ôm, giọng. nói rất bình tĩnh gọi một tiếng: “Bố!"
“Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Diệp Tu Văn nghiêng người: “A Viễn, đây là bố của tôi!”
'Thượng Quan Viễn tiến lên một bước: “Chào chủ tịch Diệp!”
“Bố à, đây là người anh em tốt nhất của con, Thượng Quan Viễn, A Viễn”
“À, chào, chào cậu! Chào mừng cậu đến thăm nhà chúng tôi.” Diệp Tinh Huy nhiệt tình bắt tay với Thượng Quan Viễn, dẫn bọn họ vào đại sảnh bên trong nhà.
La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ đều đứng dậy khi nghe thấy âm thanh.
Chiều nay La Mỹ Hoa đã đích thân đi đến công ty, đón Diệp Khinh Ngữ cùng về nhà.
Nhìn hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú trước mặt, La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ thầm kinh ngạc.
La Mỹ Hoa không ngờ được rằng cậu bé bướng binh gầy như que củi, ánh mắt giống như sói sắn năm đó, bây giờ đã trở thành đáng vẻ như thế này,
ngoại trừ dung mạo bên ngoài có chút giống với Diệp Tinh Huy ra, nếu chỉ xét về ngoại hình thì anh ta mạnh mẽ hơn Diệp Tỉnh Huy rất nhiều.
Người đàn ông ưu tú như vậy, là đứa con trai mà con đàn bà đó để lại sao?
Bà ta đã từng có cố gắng nghĩ hết các biện pháp để nuôi dưỡng đứa bé đó thành phế vật, nhưng bây giờ nó đã trưởng thành như vậy rồi!
'Trái tìm của La Mỹ Hoa dường như bị con dao sắc bén nhất xẻo đi.
Còn Diệp Khinh Ngữ càng không ngờ được cái người mà cô ta gọi là anh trai thế mà lại là một người tài giỏi như vậy, hoàn toàn không bình thường giống như bố chút nào.
'Trên người anh ta có một luồng khí thế hắc ám chết chóc, điều này khiến cho Diệp Khinh Ngữ sợ hãi, nếu như nói Diệp Tu Văn không có bối cảnh xã hội đen, có chết cô ta cũng sẽ không tin, khí thế trên người những người đó đều không giống với người bình thường, khác với sự lạnh lùng xa cách của Mộ Hi Trác và Mộ Hi Thần, trên người Diệp Tu Văn là một loại nguy hiểm và vắng lặng cận cái chết hơn.
Trong lòng Diệp Khinh Ngữ có một dự cảm chẳng lành.
Thấy biểu cảm của La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ đều lạnh tanh, Diệp Tỉnh Huy có chút xấu hổ, nhưng vẫn giới thiệu với Diệp Tu Văn và Thượng Quan Viễn: “Đây là đì La của các con, đây là em gái Khinh Ngữ.”
Diệp Tu Văn khẽ gật đầu, Thượng Quan Viễn đứng ở phía sau Diệp Tu Văn lẳng lặng như không.
Người giúp việc đi ra từ phòng bếp, nhẹ giọng hỏi: “Bà chủ, đã có thể đưa đồ ăn lên chưa?”
La Mỹ Hoa bổng bừng tỉnh tỉnh lại, vội vàng nói: “Đưa đồ ăn lên đi, đưa đồ ăn lên di."
Rồi xoay đầu mỉm cười nói với Diệp Tu Văn: " Bố của con đã bảo người dành cả buổi chiều để chuẩn bị các món ăn, nói rằng đã nhiều năm rồi con chưa trở về, nhất định phải đã cho con ăn những món ăn Trung Quốc của chúng ta. Khinh Ngữ, đừng thất thần nữa, mau gọi anh cả đi!”
Diệp Khinh Ngữ cố gắng mỉm cười, lên tiếng. gọi: “Anh cả.”
Diệp Tu Văn hơi gật đầu, ngồi xuống cùng Thượng Quan Viễn.
Diệp Tinh Huy ngồi ở vị trí chính, bên tai trái là La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ, bên tay phải là Diệp Tu Văn và Thượng Quan Viễn, rất là hưng phấn, người giúp việc nhanh chóng mang các món ăn khác nhau lên.
Thượng Quan Viễn kinh ngạc hô lên: “Diệp, có thật nhiều đồ ăn Trung Quốc”
Diệp Tu Văn mỉm cười, nói với Diệp Tỉnh Huy: “4A Viễn vẫn luôn sinh sống ở nước Mỹ, đã thèm đồ ăn Trung Quốc chính tông từ lâu rồi.”
Quay đầu lại nói với Thượng Quan Viễn: " Người nhà cả mà, đừng khách sáo, hôm nay cậu có thể ăn thỏa thích.”
Thượng Quan Viễn cười với mọi người: “'Vậy thì tôi không khách sáo nữa đâu đấy?”
Diệp Tỉnh Huy rất là vui vẻ: “A Viễn, đừng khách sáo, có gì cũng đừng khách sáo. Tu Văn, con cũng ăn đi, ăn đi! Những món này đều được chuẩn bị tỉ mỉ cho các con đấy!”
Diệp Tu Văn mỉm cười cẩm lấy đôi đũa nếm đồ ăn.
La Mỹ Hoa rất xấu hổ, cố gắng mở miệng chen vào nói mấy lần nhưng đều không có cơ
Khinh Ngữ chỉ yên lặng quan sát hai người đàn ông này, cái loại khí thế hắc ám trên người bọn họ, là hơi thở mà Diệp Khinh Ngữ quen thuộc nhất và cũng sợ hãi nhất.
Diệp Tu Văn tuyệt đối không phải một thương nhân đơn giản, vậy thì mục đích của anh ta là cái gì? Thật sự chỉ muốn kế thừa sự nghiệp của bố mình, làm một đứa con trai hiếu thảo?
“Tu Văn, lần này trở về con có định ở lại bao lâu?” Diệp Tinh Huy ăn uống một lát rồi hỏi.
“Buổi chiều ngày mốt con sẽ lên máy bay trở về nước Mỹ, lần này con tới đây là để giải quyết một số việc cho đồng nghiệp, vốn dĩ nó không nằm trong kế hoạch của con, con muốn trở về thì đã trở về rồi, nhưng con lại muốn gặp mặt bố một lần.” Lời nói của Diệp Tu Văn rất ôn tồn lễ độ, cũng khiến cho Diệp Tỉnh Huy mừng như mở hội.
“Đúng, đúng, đúng, nào có đạo lý trở về nước. mà không trở về nhà chứ, chỉ là thời gian quá gấp gáp, nhưng, lần sau con trở về sẽ không rời đi nữa đúng không?”
Tu Vẫn nhàn nhạt nói: “Việc kinh doanh của tập đoàn Thiên An đã phát triển tới trong nước, con là người phụ trách ở bên này cho nên lần sau trở về con sẽ không đi nữa.”
“Ồ, nói cách khác, khi trở về, con sẽ trở về với thân phận nhân viên của tập đoàn Thiên An?” Điều này có phần khác với sự mong đợi của Diệp Tinh Huy.
Diệp Tu Văn gật đầu: “Đúng vậy. Mấy năm nay con có chú ý đến thành tích của tập đoàn Diệp Thị, theo báo cáo của năm ngoái, xem ra cũng. không tệ lắm, chỉ là gần đây có rất nhiều tin tức tiêu cực.”
Anh ta nói với vẻ không chút để ý.
Diệp Khinh Ngữ lại giống như bị vả vào mặt, cứng họng nói: “Đó đều là từ không thành có, là bị người khác vu khống!”
Diệp Tu Văn không có nhìn cô ta, gắp một miếng thịt, nhàn nhạt nói: “Vậy thì vì sao phải để mặc cho người khác vu khống? Những thứ như dư luận này, nếu như cô không trả lời trực diện, e rằng nó sẽ càng ngày càng nghiêm trọng đúng không? Diệp Thị của chúng ta không có bộ phận quan hệ công chúng sao?”
Ánh mắt của anh ta nhìn thẳng về phía Diệp Tỉnh Huy.
Diệp Tinh Huy thở đài một hơi, nhìn thoáng qua Diệp Khinh Ngữ: “Tu Văn à, Diệp Thị bây giờ đã thủng , một đứa con gái như Khinh Ngữ thật sự cũng không lo liệu hết quá nhiều việc.
Bố nghe nói đến việc con trở về, muốn để con tiếp quản nó, chỉnh đốn lại một lần nữa, cuối cùng nhà họ Diệp này cũng phải trông cậy vào con rồi.”
Hai tay Diệp Khinh Ngữ nắm thật chặt, cô ta thật muốn lập tức đứng dậy, rời khỏi nơi này.
Giọng điệu của Diệp Tu Văn đều đều: “Bố, con mà đi cửa sau như vậy, chỉ sợ cũng không công. bằng lắm đối với nhân viên bên trong Diệp Thị.
“Haizzz, con là con trai của bố, làm sao có thể coi là đi cửa sau được? Đối bọn họ thì có cái gì không công bằng, trên đời này ngoại trừ con ra, còn có ai có tư cách như vậy? Con không cần lo lắng cái gì cả, bố chỉ cần con nhanh chóng trở về thôi!” Giọng điệu của Diệp Tỉnh Huy chân thật đáng tin.
“Phong cách của con, có lẽ sẽ hơi khác biệt so với trong nước, chỉ sợ...”
“Bố đã nói rồi, con không cần lo lắng những điều này, sau khi trở về, tất cả mọi thứ đều sẽ được xử lý theo quy tắc của con, con yên tâm đi, bố sẽ không can thiệp, bất cứ kẻ nào cũng không thể can thiệp!” Diệp Tỉnh Huy chém đỉnh chặt sắt nói.
Diệp Tu Văn trầm tư một chút: “Được, vậy cứ theo như lời chúng ta đã nói lần trước, con sẽ nhanh chóng trở về, bởi vì con còn công việc của chính mình cho nên về phần Diệp Thị, con chỉ có thể hỗ trợ bố.”
“Không được! Vậy là không được! Tu Văn, bố chỉ có một đứa con trai là con, tập đoàn Diệp Thị là của con, con phải tiếp tục kế thừa, phải tiếp tục truyền lại, đây là nghĩa vụ của con cũng là trách nhiệm của con! Con hiểu không? Con không thể đùn đẩy như vậy, bố đã già rồi, con là con trai của bố, con phải có trách nhiệm để bố an hưởng tuổi già chứ? Nếu như con mặc kệ Diệp Thị thì bố an tâm như thế nào được?”
“Nhưng mà bố...”
““Không có nhưng nhị gì hết, Tu Văn, bố không quan tâm con nắm giữ chức vị gì, chức trách gì ở Thiên An, dù sao khi con trở về, con sẽ phải nắm toàn quyền phụ trách Diệp Thị!” Diệp. Tỉnh Huy nóng nảy.
“Được rồi, thưa bố.” Diệp Tu Văn đáp lại một cách miễn cưỡng.
Lúc này Diệp Tỉnh Huy mới nở nụ cười: “Ôi chao, như vậy mới đúng chứ, nào có đạo lý quản chuyện người ngoài, mặc kệ chính mình, con nói có phải hay không?”
Diệp Tu Văn trầm tư một chút: “Vậy thì, bố à, chúng ta bắt đầu nói từ chuyện xấu trước đi, phương thức dùng người và làm việc của con có thể sẽ khác hoàn toàn với phương thức hiện tại Nhưng nếu để con tiếp quản, vậy con nhất định sẽ chịu trách nhiệm trước toàn thể cổ đông và nhân viên của Diệp Thị, con sẽ ưu tiên giao công việc kinh doanh ở Thiên An cho Diệp Thị, đến lúc đó con sẽ liên hệ với một vài công ty quốc tế lớn để hợp tác với Diệp Thị.”
Hai mắt Diệp Tỉnh Huy sáng lên: “Được! Được chứ! Tu Văn, cứ làm theo những điều con nói đi! Bố tin tưởng con, con nhất định sẽ khiến Diệp Thị trở nên mạnh mẽ hơn, về phương diện quản lý nội bộ, con hoàn toàn không cần lo lắng, con giải quyết dứt điểm đứt khoát là được.”
Diệp Tu Văn nâng ly rượu lên trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào ly của Diệp Tỉnh Huy, sau đó uống một ngụm.
Diệp Tỉnh Huy vui vẻ không thôi, chào đón Thượng Quan Viễn: “A Viễn, dùng bữa, dùng bữa nào!”
Móng tay của Diệp Khinh Ngữ đâm vào trong lòng bàn tay, cô ta phải dựa vào nỗi đau như vậy mới có thể giữ cho chính mình tiếp tục bình tĩnh, không nổi giận đùng đùng ngay tại chỗ.
La Mỹ Hoa làm sao lại không giống như thế?
Cố chịu đựng trái tim đang nhỏ máu, trên gương mặt bà ta nặn ra nụ cười thật hiển từ: " 'Tỉnh Huy à, ông coi ông mời con trai ăn cơm mà làm như đang mở họp không bằng. Ông thật sự không quan tâm đến vấn đề cá nhân của Tu Văn sao, đời sống tình cảm hay gì đó?"
Nói xong, ánh mắt liếc về phía Diệp Tu Văn.
Diệp Tinh Huy sửng sốt, tiện đà cười nói:" Đúng vậy, Tu Văn, con thấy không, đến cả bố cũng không nghĩ tới việc này, vẫn là nhờ dì La của con cẩn thận. Tu Văn, con, có bạn gái chưa?” Diệp Tỉnh Huy hỏi thật cẩn thận, mang theo một chút lấy lòng.
Diệp Tu Văn nhẹ nhàng cười: “Con đã từng thề rằng, chưa đến ba mươi lăm tuổi, con sẽ không suy xét đến vấn để cá nhân.”
“Vì sao vậy?” Diệp Tỉnh Huy khó hiểu.
Nụ cười của Diệp Tu Văn không thay đổi: “Là lời thể đối với mẹ và các em của mình, đã thể rồi thì phải luôn thực hiện được.”
Không khí chợt lạnh đi.
Trong nhất thời, Diệp Tinh Huy không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!