Nắng ấm từ cửa sổ rọi vào mặt, Vũ Tịch cảm nhận được cái gối ôm của mình hôm nay ấm áp, có hương thơm hơi khác lạ.
Mặc dù tối qua đi tìm bừa một tên đẹp trai để lên giường, lần đầu tiên ngủ cùng người lạ nhưng cô không cảm thấy có gì đáng sợ. Gắng gượng chạy mãi mới thoát nạn, nếu không cô đã lọt vào lưới của Vũ Yên Nhiên. Làm chị em gần 20 năm, Vũ Yên Nhiên vì ganh tị mà bày kế hại chị gái mình, đương nhiên cô không ngu ngốc mà chui vào bẫy!
Nhưng mùi hương trên người nằm bên cạnh làm cô không muốn trèo xuống, vòng tay của hắn rắn chắn nhưng mềm mại, hơi thở đều đều và hơi ấm khiến cô quên hết mộng mị.
Vũ Tịch biết hiện tại không phải là thời gian để tiếp tục ngủ nướng, căn phòng tối qua cô chạy vào là phòng Vip, người này không có quyền thế thì chắc chắn cũng giàu sụ, cô đã trắng trợn hành hạ hắn liên tục, để hắn bắt được thì lành ít dữ nhiều.
"Wow, đẹp dữ dằn!" Nhìn thấy tấm thân trần bị lưu lại đầy dấu vết chằng chịt, Vũ Tịch không khỏi trợn mắt há miệng, không ngờ cô đã xơi được một anh chàng phong độ đến mức này.
Thêm một cân thì mập, ít một cân sẽ ốm, vừa vặn và cân đối, kĩ thuật cũng không tồi!
Uổng quá!
Vũ Tịch lắc đầu xuống giường, chui vào toilet khoác tạm khăn choàng tắm. Tiếc là gặp phải trai bao, chỉ có thể là trai bao mới có thân hình và kĩ năng phục vụ làm cô thức dậy vừa sướng mà không đau nhứt thế này, làm gì có anh chàng cơ bắp nào vừa đẹp vừa giàu như hắn?
Còn rất chu đáo tắm rửa cho khách..
Chiếc xe ô tô của Vũ Tịch sau khi chờ chủ nhân giải quyết xong chuyện ở khách sạn thì liền lăn bánh quay về nhà để ban thưởng cho "em gái tốt bụng" đã tặng cho cô một đêm du xuân vui vẻ.
Vũ Viên, bốn bề có cây lá hoa cỏ sặc sỡ sắc màu, không khí thanh mát, gió lay nhè nhẹ khiến cho người ta dễ nhầm tưởng rằng đây là khu vườn của nàng xuân.
Chiếc xe hơi cải tiến màu hồng đào phi thẳng từ cổng lớn vào cửa toà lâu đài màu trắng. Ba vị gia chủ trong toà nhà và những người ăn mặc đồng phục màu đen tạp dề trắng vội vã chạy ra.
"Cô chủ, tối qua cô không gọi điện cho ông chủ và bà chủ, ông bà lo cho cô lắm.."
"Cả đêm ông bà không ngủ được, cứ đi ra cổng chờ cô.."
"Nhị tiểu thư đi cùng cô mà cũng không biết cô hai ở đâu, cả nhà ai cũng lo cho cô, sao cô ăn mặc kì lạ thế này?"
Nhìn thấy giọt nước mắt trên gương mặt Vũ Yên Nhiên, dạ dày Vũ Tịch không khỏi trào ngược muốn nôn oẹ. Cô em gái này thật biết giả vờ, còn nghĩ cô ngu ngốc không nhìn ra là ai gài bẫy mình hay sao?
"Tịch, con ăn mặc như vậy là sao?" Vũ Hoan nhìn thấy bộ dạng của Vũ Tịch trong cái áo choàng tắm lớn có in logo khách sạn, ông trực tiếp hỏi mà không vòng vo.
"Quần áo của con đâu rồi? Tại sao mẹ gọi điện mà con không nhận máy?"
"Chị hai, mấy anh kia bắt nạt chị sao? Em lo cho chị lắm, em chạy khắp nơi tìm mà không biết chị ở đâu." Nghe thấy mấy lời giả tạo của Vũ Yên Nhiên, Vũ Tịch trực tiếp bỏ qua, chạy tới ôm lấy Ngọc My, đáng thương mếu mó: "Con sợ lắm mẹ ơi, có mấy người kia.. mấy người kia tự dưng bắt con đi."
"Cái gì? Bắt con?" Vũ Hoan lập tức nổi trận cuồng phong, chụp lấy bả vai Vũ Tịch xoay cô mấy vòng, ào ào như vũ bão: "Rồi.. rồi chúng làm gì con? Chúng làm cái gì con?"
Ngọc My nhìn thấy những dấu vết trên cổ Vũ Tịch, trên má, trên cổ tay, trên môi cũng có nốt. Toàn thân bà run rẩy, khoé mắt ửng đỏ lên, nghẹn ngào hỏi nhỏ: "Con.. con.. con bị..?"
Biết trước câu hỏi này sẽ xuất hiện, chưa chờ Ngọc My hỏi xong, Vũ Tịch lắc đầu lia lịa, khoé mắt rưng rưng nước: "Con không có! Mấy người đó ép con vô phòng, cắn con đau lắm, nhưng mà con chạy được! Có một anh cứu con, anh ấy bảo vệ cho con ngủ, con không bị gì hết!"
"Thảo nào..!" Nghe lời giải thích của Vũ Tịch, Vũ Hoan tiến tới ôm cô vào lòng, giọng ông cũng vô thức run run: "Ba xin lỗi, xin lỗi con gái. Để con gái của ba sợ hãi rồi, ba xin lỗi." Thảo nào lục tung cái thành phố lên để tìm nhưng chính vì có người "giúp đỡ", Vũ Hoan chẳng thể tìm ra tung tích cô con gái yêu quý của ông.
"Chị.. chị không bị gì thật hả?" Đoạn clip của bọn người xấu đưa cho Vũ Yên Nhiên là đoạn clip Vũ Tịch dùng bình hoa đập vào đầu một tên sau đó bỏ chạy, chưa động được vào nhưng trên người cô đầy vết tích, lời giải thích của cô làm cho Yên Nhiên phải trừng mắt đòi sự thật.
"Con muốn chị của con bị gì?" Thấy sự chất vấn cổ quái của Yên Nhiên, Vũ Hoan hoàn toàn giận dữ: "Con có biết chị con bị hù doạ như thế nào chưa? Con làm em mà không biết bảo vệ chị, để mặc chị phải một mình, con thấy mình xứng đáng làm người nhà họ Vũ không?"
"Ba, con chỉ cảm thấy.." Không cho Vũ Yên Nhiên có lời nào trong cuộc đối thoại gia đình, Vũ Tịch ngoái đầu oan ức: "Ý của em là chị không còn trong sạch? Được, em cứ gọi bác sĩ tới kiểm tra! Nếu kiểm xong rồi, kết quả có thế nào thì chị cũng không muốn làm chị em với em nữa, em một chút cũng không tin tưởng chị!"
"Em.."
Vũ Hoan cũng nhìn ra Vũ Yên Nhiên không có hảo cảm với Vũ Tịch. Sự việc xảy ra cho dù thế nào thì chắc chắn rằng ông cũng sẽ tin, thật hay giả đều phải tin lời Vũ Tịch. Ông ôm Vũ Tịch đi vào nhà, đồng thời hắn giọng: "Yên Nhiên, con tỏ thái độ như vậy trước mặt người hầu, con có thấy tự mình bôi tro lên mặt gia đình không? Chuyện tối qua một phần cũng là do con, con mau lên phòng tự kiểm điểm đi."
Một tay Vũ Tịch nắm lấy tay Ngọc My, một tay ôm lấy cổ Vũ Hoan, một bên đuôi lông mày nhếch lên nhìn Vũ Yên Nhiên, cô nở một nụ cười khiêu khích.
Vũ Yên Nhiên trợn mắt, mặt tối đen khó coi, cô đứng chết trân tại chỗ. Chuyện này làm trong bí mật, kĩ lưỡng tính toán, làm sao chị ta lại có ánh mắt như thể đã nhìn thấu hết mọi chuyện?
Được Vũ Hoan và Ngọc My đưa về phòng, Vũ Tịch biết rằng sẽ có cảnh bị tra hỏi, cô không muốn xấu mặt nên ngay lúc người hầu không có ở xung quanh liền cất giọng đáng thương: "Ba mẹ.."
"Con gái ngoan, đừng sợ!" Ngọc My không phải người ngu ngốc, nhìn thôi đã hiểu rõ sự thật mất lòng, bà vuốt ve mái tóc của Vũ Tịch, cất giọng mũi an ủi: "Ba mẹ không để con chịu thiệt đâu, đừng lo lắng."
"Con xin lỗi.."
"Không phải lỗi của con, con toàn mạng trở về là được. Đừng suy nghĩ nhiều, tạm thời ở yên trong nhà, khi nào ba xử lí xong thì mẹ sẽ tìm một người kết hôn với con, được không?" Vũ Tịch giật mình khi nghe tin Ngọc My muốn cô kết hôn, tự hỏi rằng có phải bà gấp gáp hay không, vài tháng nữa cô mới đủ 18 tuổi, chưa kịp thừa kế tài sản thì đã đi lấy chồng? Vũ Tịch lắc lấy lắc để: "Đừng mà, con không muốn, con không muốn có chồng đâu! Con không có làm bậy, con tự nguyện tìm người giải thuốc.."
"Tịch à, ba mẹ biết! Chuyện này con đừng nhắc tới, có người nghe được sẽ không hay." Ngọc My mở cửa cho Vũ Hoan ôm cô vào phòng, ánh mắt bà hiền lành mà chua xót: "Ba mẹ sinh ra con nên ba mẹ biết con hiểu chuyện hơn ai hết, con ngoan của mẹ luôn nghĩ cho người khác trước tiên. Nhưng bây giờ con phải nghe lời ba mẹ, ba mẹ tìm một người chồng tốt cho con, để chồng con chịu thiệt--"
"Phu nhân, anh nghĩ không cần thiết đâu." Sau khi thả Vũ Tịch nằm xuống giường, Vũ Hoan nắm lấy tay Ngọc My đặt lên tay Vũ Tịch và ông nắm lấy tay hai người vỗ vỗ nhẹ, giọng nói ôn tồn trầm lắng: "Người yêu thích Tịch đương nhiên không thiếu, bây giờ ít ai để ý tới trinh tiết của bạn gái, còn tìm vợ thì chắc chắn thằng đàn ông nào cũng muốn một người trong sạch. Chúng ta không cần gấp, phải tìm người thật lòng, dù không có ai thì thôi, ba mẹ sẽ thay phần đó yêu thương con, nhé?"
"Baba là tốt nhất!" Cuối cùng thì Vũ Hoan vẫn là Vũ Hoan, vẫn là người hiểu rõ lòng Vũ Tịch. Ông là một người ba tốt, một hình mẫu người chồng và người ba mà cô mong muốn được cùng bước đi theo cả đời.
***
"Vũ Tịch, 18 tuổi kém 4 tháng, con gái của chủ tịch tập đoàn AC?"
Chiều cao 1m50, cân nặng 35 kg, ngoại hình ngây thơ, xinh xắn. 17 tuổi đã lấy được bằng tài chính RMIT ở Mỹ. Tính cách mềm mỏng, nhu nhược. Thích ngắm hoa, đi dạo, thích những thứ nhẹ nhàng, không thích ồn ào, v..v..
"Tôi có bảo điều tra luôn cô bé một ngày tắm mấy lần sao?" Khương Hàn đọc trang cuối cùng trong sấp tài liệu tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn không rời mắt.
"Tôi bonus thêm cho sếp mà, từ trước tới nay tôi có thấy anh có rảnh cũng có đi điều tra thân thế của ai bao giờ. Lần đầu tiên tôi được giao nhiệm vụ lạ, tôi còn định điều tra xem cô gái này có bao nhiêu sợi lông--" Khương Hàn trừng mắt nhìn Cẩn Du, tên trợ lí thấy có sát khí và cơn gió Siberia thổi qua, quá lạnh nên lập tức ngậm miệng.
Thấy Khương Hàn vẫn chưa buông bỏ việc tìm hiểu thông tin thú vị về cô gái tên Vũ Tịch, Cẩn Du giở giọng như đang mỉa mai: "Sếp bị chọc tức như thế nào thì cứ nói là được rồi, cô ta chơi anh thế nào thì tôi chơi cô ta lại như vậy trả thù--"
Vẫn là chưa kịp hết câu, Cẩn Du lại bị ánh mắt chứa đầy dao găm của Khương Hàn hâm hoạ thêm một lần nữa.
Khương Hàn: "Vừa về nước?"
Cẩn Du: "Chính xác!"
Khương Hàn: "Chưa từng yêu đương?"
Cẩn Du: "Không sai!"
Khương Hàn: "Vậy cậu nói xem, tính cách nhu nhược là từ dùng để tả cô gái chưa từng yêu đương?"
Nghe sự chất vấn của sếp tổng, Cẩn Du nhất thời bị xao động. Chưa từng yêu đương thì liên quan gì tới tính cách nhu nhược? Mà mấy cô tiểu thư từ nhỏ đã xa ba mẹ để đi học, không có người thân thì nhu nhược cũng là chuyện lạ. Mà cũng có thể là chuyện đúng, xa ba mẹ không có ai bảo vệ thì nhu nhược là chuyện thường. Mà nếu Khương Hàn mở miệng chất vấn thì ắt là có vấn đề bởi 2 từ "nhu nhược" và "chưa từng yêu đương", chưa từng yêu đương thì phải mạnh mẽ, mà cũng có thể nhu nhược. Còn không thì là không có ai bảo vệ..
"Sếp nói thẳng đi, tôi nhứt đầu quá." Cẩn Du đanh hết cả mặt, cái não cũng rối như dây tai nghe của anh ta.
"Không hề khóc!" Ánh mắt Khương Hàn đầy ý vị thâm sâu khó đoán, hắn chăm chú nhìn dòng chữ "chỉ biết khóc".
Đọc từ trang đầu thì Khương Hàn đã thấy sự cố ý của Cẩn Du dùng lời lẽ hệt như đang tả người giả tạo. Việc này không khó hiểu, từ trước tới nay là do Khương Hàn chưa từng thẳng thừng tỏ ra tức giận. Buổi sáng nhìn thấy tờ chi phiếu trống có chữ kí của cô gái xông vào phòng hắn, cơn điên tiết đùng đùng bộc phát, tự bản thân hắn cũng quên mất giữ bình tĩnh. Điều này làm Cẩn Du không thể không nương theo tự tay làm viết hồ sơ, đóng mọc vai phản diện dành cho Vũ Tịch.