Sau vài lần cùng Khương Hàn trải qua hoan ái, quả thực Vũ Tịch đang rất muốn hỏi rằng có phải quá khứ hắn từng là trai bao cho các phú bà hay không. The fuck, cô chỉ việc nằm yên thôi mà cũng thấy mệt, chính là kiểu rên quá vui đến sắp kiệt sức.
Sau khi nghỉ ngơi được vài tiếng thì trời đã ngả sang màu đen.
Khương Hàn âm thầm ôm Vũ Tịch đi ra khỏi công ty, để cho cô ngủ thêm được lúc nào thì hay lúc đó.
Sắc trời vào mỗi khi thức dậy rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng, lần này Khương Hàn ngủ không sâu, thức dậy nhìn thấy Vũ Tịch rúc đầu nằm trong lòng, tự hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Vũ Tịch lên xe vẫn ngủ ngon như chết, hai tay vẫn ôm cứng lấy cái gối ôm không chịu buông. Khương Hàn không từ chối, an tâm để cô ngủ ngồi trong lúc hắn lái xe.
Đoạn đường đến nhà hàng vô cùng bình yên, thoáng chút sẽ có tiếng cười vụn vặt vô thức của hắn mỗi khí cúi đầu nhìn xuống con mèo nhỏ ở trong lòng.
Đến bãi đổ xe của một nhà hàng, Khương Hàn ngồi im tại chỗ ôm Vũ Tịch, nhẹ nhàng vuốt ve lưng, hơi thấp đầu xuống hôn lên tóc, trán, gò má. Hắn cười khẽ: "Giả vờ ngủ tới khi nào đây, hửm?"
"..." Vũ Tịch mở to mắt. Trời ạ, hoá ra là cô đang thức, bảo sao cứ thấy được ôm như thật vậy.
Khương Hàn nửa chút cũng không buông, từ bãi đổ xe đi vào phòng trong nhà hàng đều ôm thắt lưng Vũ Tịch cùng đi vào.
Nơi đây có trang trí ánh đèn màu vàng ấm, mỗi bàn là một buồng được ngăn cách liên tiếp nhau. Thay vì có cửa đi vào buồng ăn thì chỉ cần vén màn. Bước vào buồng, cảm giác mờ ám càng rõ rệt--hoa hồng, nến và một chiếc ghế tình yêu xếp đều đặn, hài hoà với nhau.
Thằng cha này chơi nhiều nên biết chỗ này hay sao vậy?
"Khương Hàn."
"Hửm?" Khương Hàn nhìn cô.
Vũ Tịch cầm menu nhìn một lượt, đều là hải sản, còn có món đặt biệt nhất quán là hàu. Cô nghi ngờ sắp có diễn biến xấu hổ nữa xảy ra nên cố ý nhắc nhở: "Anh không được ăn hàu!"
"..." Đáy mắt Khương Hàn xẹt qua một tia khó đoán, tựa hồ là kinh ngạc, sau cùng chỉ gục xuống cười nhẹ: "Anh biết rồi." Thì ra hắn cũng được quan tâm rất nhiều, cô biết hắn bị dị ứng với hàu nên nhất định phải tự mình nhắc sao? Hắn cảm thấy rất ấm áp.
Nụ cười của Khương Hàn khiến Vũ Tịch không biết được là vì vui hay vì nghe quá vô lí mà cười. Chỉ là lúc hắn cười, ánh mắt vô tình phát sáng, gương mặt sắc lạnh thường ngày ánh lên vẻ ôn nhu, dịu dàng hiếm thấy.
Điều này làm cô nhớ đến cái hôm Khương Hàn bị cô phá sắp nát cái công ty, cô chỉ trả thù một chút, đâu có ý muốn làm hắn phá sản. Nhưng mà dường như ba hắn rất giận, trong ánh mắt của hắn cũng chứa một nỗi niềm gì đó khó nói. Hắn nhớ ba sao? Nghe có vẻ không được mạnh mẽ nhưng hắn cũng là con người, có lẽ là thật sự nhớ gia đình.
Vũ Tịch chống cằm ngồi chờ thức ăn dọn lên, cô đã gọi rất nhiều món, nhà hàng này thuộc dạng 3 sao không phải vì trông nó sang trọng mà là do đồ ăn ngon... Đấy là do Khương Hàn nói, cô nghi ngờ hắn từng tới đây chơi với bạn gái nên mới biết chứ làm gì có ai tới đây chỉ để ăn?
Người "tới đây chỉ để ăn" từ buổi trưa đến chiều tối ăn duy nhất một món "thịt người" nên hiện tại rất đói bụng, hắn nhìn món đồ ăn vào buổi trưa của hắn mà vẫn thấy còn rất tươi, đó là một quả đào mọng nước mơn mởn vừa chín.
"Vũ tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng.. tôi tới vì nể tình Vũ tổng. Công ty tôi tuy là làm về ngành điện ảnh nhưng không có chuyện mở cửa sau để chiêu mộ nhân tài."
Trên đời có biết bao nhiêu sự trùng hợp, điển hình là ngay lúc này. Vũ Tịch nửa ngồi nửa quỳ trên sofa áp tai sát bên vách hóng chuyện.
"Ngài La, ý ngài nói vậy chẳng khác nào nói em không đàng hoàng.."
"Tịch, ngồi ngay ngắn lại!" Khương Hàn thì thầm, ôm Vũ Tịch quay lại ngồi đối diện với bàn ăn, đối diện với nhân viên trong quán đang bày đồ ăn. Vũ Tịch cười như không cười, cô chỉ vừa nghe lén được vài câu, đâu có ngờ nhân viên bất ngờ đi vào mà không tạo ra tiếng động.
Sau khi nhân viên cúi đầu lùi ra ngoài, Vũ Tịch tiếp tục bật dậy nhảy lên ghế, áp má vào tường nghe ngóng tình hình.
"La tổng, em chỉ cảm thấy ngài thật tuyệt vời, em rất hâm mộ ngài, không hề có ý gì khác."
"Tôi rất cảm ơn lòng hâm mộ của Vũ tiểu thư, nhưng cô đừng cứ dựa vào người tôi, tôi đã có vợ rồi."
"Xí, đàn ông xấu xa! Người ta mến ngài mà ngài không thèm nhìn tới, đáng ghét!"
Vũ Tịch nhịn không được cười mà run bần bật. Hoá ra cô em gái quý báu này khó khăn đến mức phải quyến rũ người trung niên để có cơ hội bước vào showbiz, tóm lại là rất biết chịu khó.
"Người nhà của em mà em không giúp đỡ sao?" Nghe Khương Hàn hỏi một câu mà Vũ Tịch phải trợn trắng: "Anh xót cho nó lắm hả?"
"..." Khương Hàn thấy bộ dạng kì lạ của cô, môi mỏng mấp máy nhỏ nhẹ: "Anh thấy em cười rất vui, dù sao cũng là người nhà của em mà?"
Vũ Tịch tối sầm mặt, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, như thể không tin tưởng được, hắn như vậy mà có lòng thương xót cho Vũ Yên Nhiên?
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Tịch, Khương Hàn nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên đùi. Hắn không rõ lí do gì mà cô có thái độ thẳng ra mặt như vậy, nhưng nếu cô cảm thấy ghét ai thì chắc chắn người đó là người sai.
"Anh thấy hai đứa còn nhỏ, mấy chuyện kì lạ này xảy ra không phải chuyện tốt. Nếu ba mẹ biết em nhìn thấy mà không sang đó dạy dỗ chị em trong nhà thì em cũng có tội, anh bây giờ không phải người nhà của em, làm sao anh giúp em cho được, đúng không?"
Ồ, cô chưa nghĩ sâu tới độ này. Nhưng nghe Khương Hàn giảng bài thật hay, nhẹ nhàng nước suối rót vào tai. Vũ Tịch ngửa cổ ra nhìn hắn, hôm nay hắn dịu dàng khó tả, không giống như vài lần trước, mặc dù vậy thì vẫn thấy được sự dịu dàng này là cố gắng. Cố gắng dịu dàng vì cô sao?
Càng lúc cô càng cảm thấy người đàn ông này ngoại trừ tuổi tác có hơi lớn nhưng được cái nhiều gái theo!
"Buổi trưa, cái chị mặc váy đỏ đó là ai?"
"Hửm?"
Vũ Tịch lười biếng nằm ườn trên tay Khương Hàn như đứa trẻ được người lớn ôm, ngửa cổ ra nhìn hắn, hỏi: "Cái chị tới công ty của anh dẹo qua dẹo lại đó, chị đó là ai?"
Khương Hàn hơi nhíu mày nhìn Vũ Tịch, nhìn một lúc thật lâu, hắn có mang máng nhớ là có người mặc váy đỏ tới nhưng người đó là ai thì hắn không rõ. Một lí do hay nhất hắn vừa nghĩ ra: "Đấy là con gái đối tác, có mấy lần anh tới công ty bàn chuyện làm ăn gặp cái cô đó, anh cũng không rõ có đúng không."
"Anh không quen hả?"
Khương Hàn cam đoan: "Không quen!"
"Vậy sao chị đó nói là lâu rồi anh không tới thăm chị ta?"
"Anh không đến công ty đối tác là không thăm cô ta rồi."
"..."
"Vũ tiểu thư ghen rồi?" Nhìn bộ dạng không chịu tin tưởng của Vũ Tịch, cộng thêm cô liên tục hỏi chuyện về cô gái khác, Khương Hàn cười vài tiếng: "Hửm? Có phải đang ghen không?"
Vũ Tịch trề môi. Cô mà cũng ghen tị? Có phải thực sự sẽ cưới Khương Hàn đâu mà phải ghen? Nghĩ tới, đột nhiên Vũ Tịch mở to mắt, bật dậy ôm hai má Khương Hàn nhìn chăm chú. Người đàn ông này quá sức mê người, nếu lấy về làm của riêng thì sẽ làm biết bao nhiêu cô gái thắt cổ tự vẫn mất.
Chậc chậc, cô cũng muốn người ta ganh tị với mình nha.
"Ăn cơm, ăn cơm!" Vũ Tịch ngồi lại đường hoàng, cầm nĩa cầm muỗng gắp lia lịa đồ ăn vào đĩa sau đó đặt qua một bên cho Khương Hàn: "Anh đẹp trai ăn cơm nhiều nhiều nha."
"Anh đẹp trai?" Khương Hàn cười thành tiếng: "Được, anh đẹp trai sẽ ăn nhiều."
Bữa ăn không có tiếng động gì ngoài dao nĩa cạ nhẹ trên đĩa, đó là quy tắc khi ăn uống mặc dù vẫn gắp thức ăn cho nhau. Người ta bảo rằng nếu biết hai người có hợp nhau hay không, đi ăn một lần cùng nhau sẽ biết. Khương Hàn không biết vấn đề này, Vũ Tịch mới là kẻ suy nghĩ nhiều, chỉ ăn thôi, đơn giản là cùng ngồi xuống và tận hưởng.
"Anh trả tiền nha!"
"Ừm, để anh trả!"
Ừm, suy cho cùng thì mấy đồng này không đáng túi của Khương Hàn. Việc vặt vãnh này cũng chỉ là một trong những nghi thức của các cặp đôi, Vũ Tịch trả cũng được, nhưng cô muốn cho mọi người thấy Khương Hàn mới là người đàn ông thực thụ.
Thanh toán xong, Khương Hàn tiếp tục ôm Vũ Tịch đi ra bãi đổ lấy xe. Bắt gặp Vũ Yên Nhiên đứng ở mũi xe của hắn, liên tục giậm chân tỏ thái độ bực mình, tay liên tục ấn rồi đưa lên tai.
"Có ra không?"
Vũ Tịch lắc đầu: "Không thích!"
"Vậy quay lại chơi một chút rồi về!" Khương Hàn chuyển hướng xoay đầu lại. Sau lưng lập tức có tiếng gọi: "Chị hai!"
Vũ Tịch: "..."
Vũ Yên Nhiên từ xa chạy tới, trên đôi giày cao gót tầm 30cm, ả loạng choạng vấp ngã ngay lúc giẫm lên nắp cống, "huỵch" một tiếng rõ to. Vũ Tịch trợn mắt vì giật mình nhưng không có ý định chạy ra đỡ, sau đó phát hiện có người chú ý tới, cô không suy nghĩ mà đẩy Khương Hàn sang đó.
Khương Hàn bị đẩy, một chút nữa thì cũng nằm đè lên Vũ Yên Nhiên, hắn mở to mắt nhìn Vũ Tịch, cô bé này lấy đâu ra sức khoẻ đẩy hắn một cú muốn lộn nhào thế này?
Vũ Yên Nhiên vẫn nhớ rành rành cái ánh mắt lạnh giá chết người của Khương Hàn, nhưng đột nhiên có người đàn ông đẹp trai bước tới muốn giúp đỡ, ả chỉ có thể nằm im chờ được bế lên.
"Đứng lên đi."
"Hả?"
"..." Khương Hàn cho Yên Nhiên một ánh nhìn chưa tới một giây, hắn là người có ga lăng nhưng đối với tùy người. Nhị tiểu thư nhà Vũ gia không biết làm trò gì, nhưng nhìn cách cô ta chờ đợi thay vì tự đứng lên thì hắn đã thật sự cảm thấy không có cảm tình. Cô ta biết hắn và Vũ Tịch đi cùng nhau nhưng mà trước mặt Vũ Tịch, ả vẫn cố chấp nằm im chờ người tình của chị đến.
Chiếc xe của Khương Hàn kêu lên vài tiếng, hắn đi lướt qua mở cửa ghế phụ, hất cằm ra hiệu cho Vũ Tịch: "Muộn rồi, anh đưa em về!"
Vũ Yên Nhiên thừa nhận rằng người Khương Hàn gọi là mình, bởi vì người hắn nói chuyện vào lần cuối là ả. Ả ta gắng gượng đứng lên, yểu điệu phủi phủi quần áo, đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ đáng thương: "Hàn tổng, cảm ơn anh."
Khương Hàn: "..." Gọi đứng lên một tiếng cũng có công rồi?
Vũ Yên Nhiên tự nhiên thấp đầu ngồi xuống ghế phụ, nơi cánh tay Khương Hàn giữ cho Vũ Tịch.
Vũ Tịch và Khương Hàn bất động mấy giây nhìn Vũ Yên Nhiên, ả ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông, giọng hơi run như sắp khóc: "Em bị người ta cưỡng ép, khó lắm mới thoát được. Đột nhiên Hàn tổng tốt bụng cho em lên xe, còn cho em ngồi ghế phụ. Em cảm thấy cả ngày hôm nay không còn gì đáng tiếc nữa."
Khương Hàn: "..."
Vũ Tịch: "..."