Nghe giảng dạy đạo lí một hồi, Vũ Tịch gần như muốn quẹo cổ xuống nằm ngủ. Cô đã được tắm sạch nên làm gì có mùi hương nào khó ngửi, đấy là mùi sữa tắm của Khương Hàn, hắn cứ tùy tiện một loại sữa tắm nhưng vẫn khiến người ta say đắm.
Vũ Tịch nhìn sang Khương Hàn. Ồ, hoá ra hắn cũng đang nhìn cô, hắn cũng không nghe lọt được lời nào của Vũ Hoan. Cô muốn nói thẳng ra là ông ấy chỉ có tài kinh doanh chứ không có tài làm giảng viên đâu, làu bàu bên tai rất buồn ngủ!!
"---không phải ai trên đời này cũng may mắn, chúng ta ở đây ăn sung mặc sướng, như vậy thực sự là quá may mắn rồi--" Quá mệt mỏi với cơn hứng dạy đời của Vũ Hoan, Vũ Tịch nắm tay Khương Hàn đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Nhà của Hàn tổng xa lắm, hôm nay cho anh ấy ngủ một đêm nha. Giờ này về, dì giúp việc nhà anh ấy cũng nghỉ về quê rồi, không ai làm cơm tối cho anh ấy hết."
"Ồ phải, thanh niên xa nhà không có phụ nữ ở cạnh rất khó khăn, thời đó ba cũng vậy, quần quật chỉ có một mình, may mà có mẹ con tự dưng xuất hiện---"
Vũ Tịch cười hì hì: "Vậy con dắt Khương Hàn lên phòng, ba về tâm sự chuyện xưa với mẹ đi nha! Coi chừng mẹ chờ ba, mẹ khóc nữa đó!"
"Đúng đúng! Đúng rồi, ôi vợ yêu của tôi.." Mãi lo lắng cho con gái mà quên mất Ngọc My đang ôm gối trên phòng. Vũ Hoan tức tốc đứng dậy đi lên lầu kèm lời nhắn: "Con lo cho anh đi, ba đi xem mẹ đã!"
"Dạ!" Vũ Tịch tủm tỉm cười cười nhìn Vũ Hoan dần biến mất sau vách tường.
"Anh ở đây?"
Vũ Tịch gật gật đầu.
Khương Hàn không tin bản thân rất giỏi, đến ba vợ tương lai cũng dễ dàng qua vòng. Hắn thấp đầu xuống ôm chầm lấy Vũ Tịch: "Vậy anh và em cùng tắm."
"Ở phòng riêng mà!"
Một tiếng sau của Khương Hàn trôi qua hết sức nhạt nhẽo, hắn cứ tưởng sẽ có màn uyên ương tắm suối nóng, nào ngờ là ngủ phòng riêng.
Vậy ở lại đây có tác dụng gì nữa? Còn gì đáng để ở lại không?
Vẫn còn đó..
Nửa đêm.
Bóng dáng màu đen lướt như cơn gió trên hành lang khiến người ta không rõ là ma hay người.
Cũng giờ phút đó chẳng còn ai thức, cánh cửa phòng của vị khách ở trong nhà họ Vũ bí mật được một bàn tay thon nhỏ, trắng trẻo mở ra.
Cạch. Âm thanh không quá lớn nhưng đủ để cả dãy hành lang vang lên tiếng để người ta biết có người đột nhập. Nhưng may là chẳng có ai ở trong dãy hành lang đó.
Chiếc bóng nấp vào bóng đen dần lộ ra dáng hình của một người con gái, không cao cũng không béo, trên thân mặc bộ quần áo ngủ dài tới chân in hình những con gấu đáng yêu.
Chẳng ai khác, đó là đại tiểu thư nhà họ Vũ.
Vũ Tịch từ tầng 3 của toà lâu đài trèo xuống tầng chệch, lẻn vào phòng Khương Hàn. Rón rén trèo lên giường, bò tới người đàn ông đang nằm ngủ say.
Gương mặt hắn ta tuấn mĩ, chỉ ngủ cũng khiến người ta thấy được khí chất cao quý trời cho.
Lướt nhìn qua đảm bảo là Khương Hàn, Vũ Tịch mới nhẹ nhàng chui vào vòng tay của hắn. Gần gang tấc thế này, cô bỏ qua thì gọi là uổng phí, mặc dù biết hành động đó là thiếu lòng tự trọng.
Cảm nhận được thân thể quen thuộc, Khương Hàn mở mắt, "hừm" một tiếng nhìn con sâu tròn vo trong bộ đồ ngủ chui chui vào lòng hắn.
"Làm gì đấy?"
Giọng Khương Hàn là ngà say ngủ, trầm thấp mà dịu dàng khiến Vũ Tịch giật mình nằm im thinh thít. Thấy vậy, Khương Hàn giúp cô chui phần còn lại, bợ mông bợ lưng ôm lấy cô nhốt vào lòng.
"Ngủ riêng cơ mà?" Nhớ tới lời Vũ Tịch tuyên bố, Khương Hàn lên tiếng hỏi, tựa như giận dỗi: "Chui vào đây làm gì?"
"Um bên kia lạnh muốn chết, điều hoà của em bị hỏng rồi."
Khương Hàn nghe lời giải thích ngắn gọn của Vũ Tịch, tứ chi lập tức rút ra, nhẹ nhàng xoay người đi hướng khác xoay lưng với cô.
Vũ Tịch không nghĩ sâu xa tới độ rằng bản thân bị giận nên lập tức ép má vào lưng Khương Hàn, quàng tay quàng chân ôm lấy thân thể người đàn ông cao to ấm áp.
"Làm gì?" Thấy hành động thân mật từ Vũ Tịch, Khương Hàn vẫn tỏ thái độ như đang giận dỗi. Ban đầu thì bảo không muốn ngủ cùng, bây giờ sang đây nịnh nọt thì cũng muộn rồi!
Cảm giác lời nói của Khương Hàn có tâm tình không vui, Vũ Tịch ngốc đầu dậy nhìn gương mặt của hắn đang yên ổn nhắm mắt nhưng miệng thì cong cong lên cười.
Sau vài giây, dường như Khương Hàn có trực giác mách bảo rằng Vũ Tịch đang nhìn mình nên mở mắt ra. Vũ Tịch nhoẽn miệng ra cười cười, hai mắt to tròn long lanh trông rất ngốc nghếch. Nụ cười của cô hôm nay phá lệ đáng yêu, khiến toàn thân hắn không ai động mà cũng sung sướng khó có lời nào diễn tả.
Khương Hàn trở mình nằm ngay ngắn, quàng tay ôm cổ Vũ Tịch một cách thân mật, nhẹ nhàng dời xuống thắt lưng, cẩn thận nhốt cô vào lòng, thấp trầm cất lời: "Ngủ đi."
"Sao anh thức?"
"Anh đâu có thức."
Vũ Tịch ngửa cổ nhìn lên, đồng thời Khương Hàn nhìn xuống. Cô chỉ tay lên gần mí mắt của hắn: "Anh còn thức nè."
Khương Hàn vuốt tóc, nhẹ tay bẻ đầu Vũ Tịch úp mặt vào lồng ngực của hắn, miệng cong lên cười trừ: "Ừm, bây giờ anh ngủ."
Yên tĩnh một lúc.
Khương Hàn vô thức vuốt ve tấm lưng phẳng lì của Vũ Tịch, gập cổ hôn lên đỉnh đầu.
Vũ Tịch thấy vậy liền ngẩng mặt lên, đôi con ngươi đen láy ở trong ánh sáng đèn vàng lờ mờ vướng nét dễ thương khó tả: "Anh chưa ngủ hả?"
Nghe giọng điệu ấm ấm ngọt ngọt tựa hồ chưa buồn ngủ của Vũ Tịch, Khương Hàn thở hắc ra: "Anh thức với em."
Đêm nay ở với Vũ Tịch, chính hắn cũng bất ngờ vì đột nhiên cô chủ động đến mức khó tin. Hắn ôm cái thân thể nhỏ bé mềm mại này ấm áp biết bao nhiêu, cũng là đêm đầu tiên cả hai chỉ ôm nhau ngủ. Nhưng Vũ Tịch nhất quyết không ngủ thì hắn cũng đành chịu, ai bảo đây là cô tiểu thư mà hắn có quyết định ở cạnh cả đời.
"Sao anh thở dài?"
"Anh không được thở dài sao?"
Vũ Tịch thấy Khương Hàn dường như thở dài là vì mất kiên nhẫn, cô đành giữ im lặng, vùi đầu vào hõm cổ của hắn, cố gắng nhắm mắt để ngủ.
Cả hai tiếp tục rơi vào trầm mặc.
"Sáng mai em đi cùng anh nhé?"
"Nhà anh ở Trung tâm hả?"
"Phải, không có dì giúp việc nào về quê cả. Có mỗi anh thôi." Khương Hàn lười biếng trả lời.
Nằm im trước mặt người đàn ông này là thói quen của Vũ Tịch, nhưng hôm nay hắn nằm im làm cô có chút khó chịu, cứ như cô đang làm phiền giấc ngủ của hắn vậy. Rõ ràng là hắn ngủ rất nhiều vào buổi trưa rồi, kẻ quấy phá giấc ngủ là hắn mới phải, đã đẹp trai mà còn thơm tho, ở sát vách chẳng lẽ cô nỡ bỏ qua?
"Anh nhớ nhà không?"
"Ở xa quen rồi, anh không nhớ gì cả!"
Nghe giọng nói điềm đạm mà bình thản của Khương Hàn, Vũ Tịch nhìn hắn. Thật sự không nhớ? Hay là giả vờ?
"Em muốn gặp bác trai với bác gái!"
"Để làm gì?"
Vũ Tịch chú ý nhìn vẻ mặt của hắn, chậm chạp nói: "Xem họ có nhớ anh không!"
Khương Hàn im lặng mấy giây mới mở miệng: "Chờ sinh nhật của em, anh đưa họ tới."
Vậy là đồng ý cho cô hỏi họ có nhớ Khương Hàn hay không rồi? Nếu họ bảo là không thì cô thay phần họ nhớ hắn có được không?
"Tịch."
"Vâng?" Vũ Tịch thao thức vì buổi sáng đã ngủ quá nhiều. Nghe Khương Hàn gọi, cô lập tức trả lời.
"Tại sao em và em gái của em không thuận nhau?" Khương Hàn thắc mắc câu hỏi này từ chiều, hắn không rảnh rỗi đi điều tra người không có mật thiết với mình. Dù vậy trong hồ sơ của Vũ Tịch cũng có tên của nhị tiểu thư Vũ gia, người con gái có cái tên khá đẹp nhưng Khương Hàn không chú tâm vào cái tên đó nên không ấn tượng.
Vũ Tịch nghe nhắc tới Vỹ Yên Nhiên liền cảm thấy khó chịu: "Anh hỏi làm gì? Lại quan tâm tới nó."
"Nói bậy gì vậy?" Khương Hàn vỗ mông cô: "Anh hỏi để biết đường né tránh. Không phải em khó chịu với cô ấy thì anh cũng phải đáp lễ, dù sao cũng là người nhà của em."
Vũ Tịch không trả lời.
Khương Hàn cũng không biết giải thích bằng cách nào. Hắn làm gì quan tâm tới cô em gái kia, nếu thật sự có thì sẽ âm thầm tìm hiểu, hà cớ gì phải đi hỏi để mất lòng tin mà cũng không có lợi lộc gì, chỉ toàn làm bẩn thỉu lòng người.
Cốc cốc.
Vũ Tịch giật mình bật dậy, Khương Hàn đang giữ bình tĩnh nhưng nhìn thấy cô hoảng loạn gì hắn cũng hoảng theo. Tình huống gì đây? Nửa đêm chẳng lẽ Vũ Hoan hay là Ngọc My phát hiện?
"Hàn tổng, anh còn thức không?"
Vũ Tịch: "..." Giọng ai nhẹ nhàng, dẻo ngọt như kẹo kéo thế kia? Nhà này có cô hầu trẻ tuổi nào có gan lớn tới đây dụ dỗ Khương Hàn sao?
Cốc cốc.
Cạch. Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Vũ Tịch trợn mắt kéo chăn trùm kín đầu nằm phẳng lì xuống giường. Là cô đã quên bấm nút khoá cửa!
"Hàn tổng, em mang sữa cho anh này." Giọng điệu hết thảy 10 phần lộ ra ý định câu dẫn đó chẳng ai khác chính là Vũ Yên Nhiên.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, trên người cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng như cánh ve, vạt váy miễn cưỡng che nửa đùi, gần như lộ hẳn đồ lót bên trong.
Khương Hàn không phải muốn nhìn nhưng nó dửng dưng đập vào mắt, hắn đanh mặt dời đi hướng khác, lạnh lùng mở môi: "Nhị tiểu thư, giữa đêm cô tới đây, có người thấy sẽ nghĩ tôi không đứng đắn, mời cô ra ngoài."
"Hàn tổng, anh đừng nóng tính như vậy. Em chỉ là giúp chị hai quan tâm anh. Chị hai cũng thật quá đáng, phòng trống thế này mà cũng dám để cho anh ở. Nếu em là chị ấy, em sẽ không để anh chịu thiệt thế này."
Lời của Yên Nhiên, câu nào cũng có ý chỉ trích thậm tệ rằng Vũ Tịch không biết lo lắng cho Khương Hàn. Để hắn ở đây thì sao? Phòng thoáng rộng sạch sẽ, dù là chui vào nhà kho của toà lâu đài này thì cũng là một chỗ ấm cúng, sang trọng. Huống hồ Khương Hàn chỉ ở một đêm, bảo cô mua sắm thứ gì nhét vào đây mới vừa lòng?
"Cảm ơn tiểu thư quan tâm, tôi không cảm thấy thiệt thòi." Khương Hàn liếc mắt qua li sữa: "Phiền cô mang đi, tôi không đói."
"Hàn tổng.." Vũ Yên Nhiên dùng giọng điệu mềm mại, uyển chuyển chống gối lên giường ôm lấy bả vai Khương Hàn, thỏ thẻ vào vành tai của hắn: "Hàn tổng à, anh theo đuổi chị hai em hay theo đuổi em thì kết quả vẫn như vậy, chi bằng cùng em, chị hai ngốc như vậy, làm sao đủ sức giúp anh thừa kế gia tài."