Màn hình laptop nhiễu một vài giây sau đó hiện lên màu đen kín, có nghĩa rằng điện thoại của Khương Hàn hiện tại đang nằm trong túi hoặc bị úp ngược lại.
Vũ Tịch đổi sang camera sau, màn hình laptop hiện lên trần nhà, bên phải là Khương Hàn sắc mặt đen như đáy nồi, Vũ Yên Nhiên ngồi trên tay nắm ghế chủ động tiếp cận hắn.
"Anh Khương Hàn ở trước mặt mọi người cứ diễn đi diễn lại mấy cái hành động thân mật với chị hai, làm em tức chết đi được!"
"Chịu thôi, tôi vì "danh lợi" nên phải diễn cho tròn, tiểu thư tức chết thì tôi càng dễ nắm lợi hơn."
"Anh Khương Hàn..!!" Vũ Yên Nhiên cao giọng nũng nịu, hai chân giậm giậm, môi bĩu ra giận dỗi: "Anh trù ẻo em chết thì ai giúp anh? Chị hai xấu tính như vậy mà được anh yêu thương, mặc dù là giả vờ nhưng em vẫn khó chịu lắm."
Ai xấu tính cơ?
Vũ Tịch trợn mắt, méo mó hết mặt, đăm đăm nhìn Vũ Yên Nhiên làm nũng với Khương Hàn. Hắn bị ôm như vậy không thấy khó chịu sao? Thế mà cô ôm một chút đã không muốn, con người này rốt cuộc là đùa giỡn với hai chị em nhà cô có đúng không?
"Anh Khương Hàn, sao anh không nói gì? Anh nghĩ cái gì cũng phải cho em biết chứ, anh cứ im như vậy làm sao em giúp anh cho được?"
"..."
"Anh Khương Hàn!"
"Yên Nhiên."
Vũ Tịch trợn mắt thêm lần nữa, ai bảo Khương Hàn không biết dịu dàng? Hắn đang rất ngọt ngào thể hiện tình cảm với Vũ Yên Nhiên, dù qua camera rất khó quan sát nhưng gò má ả ta đã đỏ lựng lên khi hắn gọi tên ả một cách thân mật.
"Em đây ạ." Vũ Yên Nhiên xấu hổ cúi mặt, có ý định thu tay về thì Khương Hàn túm lấy, kề sát chóp mũi gần như sắp đụng vào mũi ả, chậm rãi, từng khắc trôi qua cứ như hàng giờ.
Trái tim Vũ Yên Nhiên náo loạn như cái chuông báo thức, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài nhưng vì không thoát được nên mãi nằm trong ngực, ả nương theo chờ đợi nụ hôn của Khương Hàn.
Vũ Tịch nghiến răng ken két, vùng da mũi giật giật liên hồi, cô muốn nhảy xổng vào trong túm chết đôi "gian phu dâm phụ" trong màn hình.
Nụ hôn của Khương Hàn đột nhiên chuyển hướng, cổ hắn nhướng cao chạm môi lên vầng trán.
Vũ Yên Nhiên sững sờ trong giây lát, bất quá thì do dây thần kinh đột nhiên đứt phụt, chỉ còn lại cảm giác tê dại trên trán cùng sức nóng như lửa thiêu qua người, lồng ngực vô cùng bất an. Yên Nhiên ngay sau khi hoàn hồn liền ôm chầm lấy Khương Hàn, nụ hôn vừa rồi chính là nhắc nhở thay lời hắn muốn nói rằng tình yêu của hắn vô cùng trong sáng, không dụ lợi cũng không tình dục, Yên Nhiên nghĩ thầm, cười trộm, ả nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng có được tình yêu thật sự.
"Anh Khương Hàn.."
"Yên Nhiên, thứ tôi cần là tiền, em còn quá nhỏ để lao vào biển lửa." Khương Hàn dịu dàng đỡ Vũ Yên Nhiên đứng thẳng, chầm chậm vén mái tóc xoăn công chúa của ả qua vành tai, êm dịu rót vào tai ả thứ thanh âm hay nhất trên đời: "Em bảo rằng em ghét Vũ Tịch, vậy tôi cần phải tiếp cận.. con nhỏ đó, không thể để em chịu ấm ức, cũng không để em chịu khổ. Em bảo Vũ Tịch đến đây, chờ tôi xong việc rồi chúng ta.."
"Sẽ ở cạnh nhau, đúng không?" Vũ Yên Nhiên hào hứng ôm cổ Khương Hàn. Ả cũng hiểu ra vì sao Vũ Tịch cứ tỏ vẻ đáng yêu trước mặt Khương Hàn, chính ả cũng đã sơ ý bày ra bộ dạng nũng nịu để nhõng nhẽo với người đàn ông trước mắt.
"Chắc là vậy, em có hiểu không?"
Vũ Yên Nhiên gật lấy gật để cái đầu, môi hơi bĩu ra tủi thân: "Nhưng em không sợ, anh để Vũ Tịch bên cạnh mới là ấm ức cho em."
"Không ấm ức!" Khương Hàn khẳng định, đứng lên đẩy Vũ Yên Nhiên đứng một bên, chỉ tay về phía bộ bàn làm việc màu hồng đào của Vũ Tịch, nói: "Em giúp tôi tìm Vũ Tịch về đây, em ấy là người con cả của Vũ gia, gia sản và danh vọng do em ấy nắm chủ, nếu tôi thẳng thắng về phe em thì rất khó, chi bằng lợi dụng Vũ Tịch."
"A, hoá ra là như vậy!" Vũ Yên Nhiên lấy làm hiểu bài, đôi mắt gần như phát sáng khi được thông suốt. Ả lao đến hôn chùn chụt lên mặt Khương Hàn, hai chân đu lên vòng ở thắt lưng hắn: "Em hiểu rồi, anh Khương Hàn là giỏi nhất! Bây giờ em bảo chị hai tới đây, anh đừng có chiều chị ta quá đó, em không chịu đâu."
"Được, Vũ Tịch bỏ việc, anh phải trách mắng nặng tay!"
Trách mắng nặng tay nữa cơ đấy? Vũ Tịch lấy làm ghét bỏ, môi hừ lạnh, lơ đãng một lúc Vũ Yên Nhiên đã ra khỏi phòng.
Vũ Tịch chậm chạm nằm xuống, ngón tay định lướt qua thoát khỏi camera ẩn trong điện thoại Khương Hàn thì một tiếng "rầm" đổ vỡ. Hai mắt cô mở tròn xoe, màn hình hiện tại đã úp xuống đâu đó khiến nó tối đen, nghĩa là Khương Hàn vừa làm rơi điện thoại và làm rơi thêm một thứ gì đó rất nặng.
Mà không đơn thuần là sơ ý, Khương Hàn bên màn hình gầm gừ như dã thú: "Vũ Tịch, em xem tôi tìm em mà chịu dơ bẩn như thế nào đi, chờ tôi bắt được em.. tôi nhất định nhai đầu em!"
Vũ Tịch: "..."
"Đồ trẻ con!!! Tôi giận thì em không biết kiên trì dỗ một chút sao! Bỏ đi có ích lợi hay không? Tôi mang danh trèo cao rồi đấy em biết không? Còn thêm vụ "tình chị duyên em", tìm em mà tôi sắp thành đồ của em gái em rồi đấy, em biết không?"
Vũ Tịch rúm thành một cục, hoàn toàn bị doạ cho tái mét mặt, hít thở cũng không dám. Sợ rằng Khương Hàn biết mình đang xem lén tình cảnh ở đó nên giữ im lặng rất tốt, bất quá thì hắn đang bực tức vì va chạm thân thể với Vũ Yên Nhiên nên mới tức điên lên, chửi không khí cho đỡ giận.
Qua một lúc lâu, Khương Hàn không hét ầm lên nữa, thay vào đó là văng tục: "Mẹ kiếp!!" Dường như là bí bách đến độ chẳng còn lời nào để nêu rõ tâm trạng bực bội của hắn ngay lúc này.
Sau một lúc nữa êm ắng, Vũ Tịch mới nhớ ra rằng bản thân phải nghỉ ngơi, cô cũng muốn chuồn khỏi đó, ít nhất là gắng không nghe thêm lời nào của Khương Hàn mắng mình.
Sau khi thoát khỏi màn hình đen, bất giác Vũ Tịch thở phào một hơi, gò má trong vô thức đã đỏ lựng lên như màu táo chín, phòng nghỉ thuyền trưởng lúc này cực kì nóng bức.
Hoá ra Khương Hàn vì tìm không ra cô nên chỉ còn cách dùng mưu với phụ nữ, điển hình đơn thuần nhất là lợi dụng Vũ Yên Nhiên - cô ta ngốc nghếch mà tưởng mình thông minh, ắt hẳn hắn đã dự liệu trước, chuẩn bị tinh thần để xem việc Yên Nhiên bắt cóc Vũ Tịch, điều đó không phải không thể, bởi Vũ Tịch trong mắt ả vô cùng ngu, hiểu lầm qua lại thì vẫn là ả dễ dụ nhất, nhờ đó tìm Vũ Tịch quay lại cho hắn khảo tội cũng là cách thức nhẹ nhàng mà tốn sức nhất.
Nhưng làm như vậy, danh dự của anh ấy sẽ bị mất không phải sao?
Mưu với mình thì có thể coi như trò đùa, còn mưu với Yên Nhiên chẳng khác nào là lừa gạt phụ nữ..
Vũ Tịch lấy làm thương cảm cho Khương Hàn, biết thế cô đã nói trước một tiếng rồi đi, để hắn ở lại đối phó với Vũ Yên Nhiên khó khăn đến độ phải lừa dối phụ nữ, nghe thôi đã thấy cùng cực.
Ai bảo giận dai làm gì? Người ta đi tìm đồ dỗ anh chứ có đi chơi đâu.
"Cho giận thêm 3 ngày nữa luôn!" Vũ Tịch lầm bầm chửi trong miệng, hai khoé nhếch lên cười vui vẻ, vừa có chút khó chịu khi Khương Hàn hôn người khác nhưng biết nụ hôn đó là để tìm cô thì trong lòng ấm cúng khó ngờ.
Vũ Tịch nhắm mắt lại, có ý định ngủ một lúc.
1 phút, 2 phút trôi qua. Tâm trí Vũ Tịch dần rơi vào trạng thái ngủ mê thì bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rộ.
Cảm giác bị đánh thức khó chịu vô cùng, tựa hồ tay chân lúc đó mềm nhũn không có sức. Vũ Tịch bực dọc, đứng lên đi mở cửa.
Phương Kỷ gấp gáp nắm cổ tay Vũ Tịch lôi đi, vừa chạy vừa báo cáo tình hình: "Tín hiệu bị nhiễu nhẹ, xung quanh đây có rất nhiều tàu đắm, nghi ngờ có xoáy nước."
Đến khoang lái tàu, Vũ Tịch đứng bên cạnh Phương Hy, phát hiện trên rada đã gần đến 26 độ.
"Xoáy nước lớn quá, chúng ta đang bị hút vào." Phương Hy căng thẳng nhíu chặt lông mày, từng chút một cẩn thận quay đầu.
"Có tàu đắm thật không?"
"Có, chắc chắn có!" Hình Thu đang ngủ cũng bị lôi đầu dậy, đầu tóc cô nàng còn rối bù lu bù loa, hai mắt nghiêm túc quét qua từng điểm trước bộ điều khiển.
Vũ Tịch ôm tay ngay ngực nhìn ra biển lớn, hiện tại vận tốc chậm đi một nửa, trên trời còn xuất hiện mây mù đen như đã vào đêm, áp thủy cũng vì thế mà tăng cao.
"Tam giác rồng?" Vũ Tịch từng nghe qua ở Thái Bình Dương có một vùng biển chết, chuyên hút tàu bè và máy bay khi nó vô tình rơi trên vị trí 26 độ 4.
"Chính xác, là nó!" Phương Kỷ nói, trên gương mặt tô rõ sự uy nghiêm, lạnh lùng nhìn ra mặt nước rộng.
Ơ hay, sao chúng ta lại bị nhiễu bởi một đống vụn ở dưới đáy? Còn thêm việc lái tàu, sao đột nhiên có thể lạc đến đây?
Vũ Tịch nhún vai thở hắc, trò đùa của ai thì người đó tự giải quyết hậu sự, cô không rảnh rỗi.
Bão lớn, sau lưng có sức hút mạnh khủng khiếp khiến con tàu chau đảo liên tục.
Vũ Tịch hờ hững ngồi sau lưng 3 người còn lại, tùy tiện mím khoé môi lại, quên mất vẫn còn người ở trong cabin tới trợ giúp tìm Algae và mực khổng lồ, để họ vướng vào trò đùa ngốc nghếch của bọn người này quả thực không hay cho lắm.
"Ngu xuẩn!"
Nghe Vũ Tịch chửi, cả ba người đồng loạt quay đầu về, chỉ có Hình Thu ngây thơ vô tội, ũ rũ than oán: "Chị đã làm gì đâu? Chị đang cố gắng tìm cách chống bão mà!"
Hai anh em họ Phương chột dạ không nói gì, nghiêm túc đối mặt với trò chơi dại của bản thân.
Nước biển hiện tại không ngừng chuyển động, sóng vẫn đánh từng cơn dữ dội vào thân tàu, người chưa từng đối mặt sẽ không biết, riêng bọn họ thì hiểu rõ con tàu hiện tại đang bị lực hút ở sau lưng hút ngược về sau.
Sức hút cực kì mạnh, dù đang cách vùng Tam giác chết khá xa nhưng vì mưa bão đang ồ ạt thổi gió nên động cơ có vận hết tốc cũng không đủ sức chọi lại.
"Tình hình này chúng ta rơi vào vùng nguy hiểm mất thôi." Phương Hy thấy quân hạm không đủ sức vượt lên trên, tinh thần chống chọi cũng vơi đi bớt.
"Vẫn còn xa, đừng buông bỏ!" Hình Thu kiên định quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
Lúc này chỉ có những đợt gió thổi mạnh, không có biểu hiện gì là bị ngược thế lùi ra sau, chỉ có thể nhìn bên ngoài mới biết được chiếc quân hạm đang giãy giụa tiến về trước.
"Tốc độ tụt lùi quá nhanh, hình như đi xa hơn ban đầu." Giọng của Phương Hy đã hơi thiếu hô hấp, sắc mặt vô cùng khó coi.