Vũ Tịch ngoái đầu khi nghe thấy lời rì rầm cùng với ánh mắt của người ngoại quốc mất tập trung nhìn ra bên ngoài, chính cô cũng muốn nhanh chóng kết thúc buổi tối nhàm chán này, chút nữa có tiệc khiêu vũ, cô không muốn nhảy với mấy người lạ kia nữa!!
Vũ Hoan tiếp tục đón một người quen, ngoắc tay Vũ Tịch tới cùng chào hỏi anh chàng điển trai trước ánh mắt trầm trồ của bao nhiêu người phụ nữ. Họ thầm ngưỡng mộ Vũ Tịch có một người ba xuất sắc, từ buổi tối hôm trước đến bữa tối hôm nay ông đã cho con gái mình tiếp xúc với biết bao nhiêu thương nhân trẻ tuổi, công tử nhà giàu.. một người ba vĩ đại nhất mà họ từng gặp.
"Tịch à, con với Hàn tổng thân thiết với nhau rồi sao? Ba tưởng hai đứa bàn chuyện làm ăn chứ?" Vũ Hoan nghe câu "tới dự tiệc vì có Vũ tiểu thư" thì cảm thấy có điềm báo, ông xoa xoa tóc Vũ Tịch cười hiền hoà: "Con dắt anh đi gọi phục vụ tìm phòng trống đi, ngồi máy bay cả ngày chắc mệt lắm rồi."
Anh?
Vũ Tịch nửa cười nửa không, thấp đầu nhìn Khương Hàn nắm tay mình để chờ được tiếp đãi. Trong lòng thầm nghĩ rằng hắn cũng được mắt Vũ Hoan rồi, nếu không thì ông chú già như hắn chỉ có cô mới miễn cưỡng gọi bằng anh.
"Phiền Vũ tiểu thư rồi!"
Chỉ năm từ đơn giản trong mắt mọi người nhưng Vũ Tịch biết chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Nhìn cách Khương Hàn cầm bàn tay cô là rõ, hắn miết mạnh và siết chặt, tựa hồ đang suy nghĩ tới mấy việc không đứng đắn.
Đánh người, không đánh người, đánh người hay không đánh người? Vũ Tịch chơi trò ăn may, vừa hay nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp đang lén lút nhìn Khương Hàn.
Sau khi phục vụ đưa Khương Hàn đến phòng trống, ngay lập tức hắn liền vớ lấy bàn tay trắng trẻo ở phía sau, cố gắng cất tiếng nói dịu dàng: "Tại sao không tới tìm tôi?" Trong đáy mắt hắn hiện lên tia ôn nhu khác thường, giọng điệu cũng cố gắng gạt lên bản tính lạnh nhạt thường ngày để nói chuyện.
Khương Hàn kéo cô gái ép vào tường, trong bóng tối, hắn vô thức nhíu mày vì trực giác mách bảo mùi hương lẫn chiều cao này không giống của Vũ Tịch.
"A-anh là ai? Em.. em không biết thì làm sao tới tìm anh cho được?" Giọng nói ngập ngừng e thẹn của cô gái ngoại quốc phát lên khiến Khương Hàn sững sờ trong giây lát. Hắn vội dừng bờ môi sắp chạm vào gò má của cô gái bị hắn o ép trong lòng. Nhanh tay mở công tắc đèn ở bên cạnh, quả nhiên là không phải, đây là một cô gái xa lạ.
"Tịch à, con đưa Hàn tổng vào phòng rồi đi cùng ba--" Bắt gặp cảnh tượng không nên gặp của Khương Hàn, Vũ Hoan nhất thời bị đông cứng. Ông nhớ rành mạch lời hắn vừa nói lúc mới tới là vì có Vũ Tịch, cũng vì hắn đứng trên thương trường vô cùng tài giỏi nên ông mới xem trọng. Vũ Hoan cũng nhớ rõ ánh mắt si mê của hắn khi vừa nhìn thấy Vũ Tịch, bây giờ thì..
"Xin lỗi, xin lỗi! Hàn tổng cứ tiếp tục, tôi tưởng cậu đi cùng con gái tôi, mạo phạm rồi!" Khương Hàn có 8 cái miệng cũng không cách nào giải thích rõ được với cái mặt đỏ lựng của cô gái bị hắn kéo vào phòng và sự thất vọng qua ánh mắt của Vũ Hoan.
"Ba ơi, con ở đây nè!" Vũ Tịch thoát được kiếp nạn liền ló đầu vào cười hớn hở, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô gái mặc váy dạ hội thì cũng đoán được phần nào, hắn chắc chắn đã có ý định làm bậy!!
Ka ka ka, cho chừa cái thói gặp là đè nha cưng.
Vũ Tịch đi cùng Vũ Hoan vào sảnh chào hỏi chủ bữa tiệc, cũng vì đang phấn khích chuyện Khương Hàn bị chọc quê nên miệng lúc nào cũng nhoẽn ra tươi rói làm vị trưởng bối nào nhìn cũng thấy dễ mến.
Khương Hàn không phải bị ngốc mà không nhận ra cái nụ cười đến mang tai của Vũ Tịch là do chơi khăm được hắn. Nếu không phải nhớ tới thiệp mời của tuần trước chỉ có vài ba người trong nước được nhận thì hắn cũng không biết Vũ Tịch biệt tích ở đâu. Còn chưa kịp nghỉ ngơi là phi thẳng từ đất liền ra khơi để tìm cô tiểu thư mưu mẹo này. Hắn thực chất nhớ cô đến sắp phát điên rồi, bản thân bận việc điều chỉnh lại mọi thứ do cô quậy phá, không có thời gian đi tìm thì cô cũng im hơi lặng tiếng.
Giúp hắn kéo chỉ tiêu lên cao hơn là xong chuyện rồi?
Thì đấy là chuyện công việc, còn chuyện quan hệ kia thì là một chuyện khác nữa, muốn cắt đứt là cắt sao?
Vũ Tịch ngồi ăn bữa tối, trực giác cho cô biết Vũ Hoan từ lúc nhìn thấy Khương Hàn quay lại vẫn không ngừng nhìn hắn, kể cả hắn cũng có biểu hiện bị bức bách.
Bàn của Vũ Tịch và bàn của Khương Hàn tương đối xa, dù vậy đưa mắt nhìn vào đám đông vẫn có thể thấy được hắn đang cay cú tới mức muốn nhàu qua cắn cô.
"Sao ba nhìn người ta hoài vậy?"
Vũ Hoan thận trọng dời mắt đi. Qua hơn vài phút, ông không kiềm được nhìn lại một lần nữa, đúng lúc có một cô gái tới làm quen với Khương Hàn. Ông hơi khó xử: "Tịch à, con đừng tiếp xúc với người đó nữa. Ba thấy người đó không được, mặc dù ngoại hình, trí óc rất tốt nhưng mà loại đàn ông như vậy thì gặp ai cũng là đàn bà của cậu ta hết."
Thấy mình nói có lời quá thẳng, Vũ Hoan vội chửa cháy: "Con cũng lớn rồi. Ba với con không xa lạ, ba nói như vậy là cho con hiểu để biết đường tránh ra."
"Con biết mà ba, ba lúc nào cũng thẳng tính hết." Từ lúc thành thật khai nhận sự việc bản thân bị hại, Vũ Tịch luôn thấy Vũ Hoan chú trọng mấy vấn đề nhạy cảm với cô, ông biết nếu bản thân không tranh thủ dạy thì sẽ không ai dạy cho cô nên lúc nào có tình huống xảy ra, người đưa lời khuyên chân thành nhất vẫn luôn là ông.
Khương Hàn ngồi trong phòng nghe nghệ sĩ kéo đàn violon được một lúc, không còn Vũ Tịch và Vũ Hoan ngồi gần đó nữa, hắn cảm thấy không thoải mái nên đi ra ngoài hít thở không khí.
Vài chiếc trực thăng đỗ trên sân thượng, trong đó có một chiếc màu hồng đào. Khương Hàn từ lúc vừa bước xuống là đã thấy, rảnh rỗi đi cải tiến thành dạng này thì chỉ có thể là cô tiểu thư họ Vũ kia.
Trong tiềm thức của con người, ai ai đều có ít nhất một nỗi sợ. Nỗi sợ của Khương Hàn là biển, đơn thuần là nhìn thấy đại dương rộng lớn thì sẽ sợ. Vì vậy hắn chỉ nhắm mắt đi tới boong tàu ngồi xoay lưng với mặt biển.
Hương biển mặn mà cộng hưởng với cơn gió lành lạnh, Khương Hàn vô tình nhìn lên cabin, nơi một cô gái đang thoát y, động tác chậm chạp có sức khiêu gợi.
"Hàn tổng!" Vũ Tịch từ bên trên nóc cabin vẫy vẫy tay với hắn.
Hai cảnh tượng kì quặc liên tiếp đập vào mắt làm Khương Hàn choáng váng, trước tiên hắn vẫn phải đứng lên rời tầm mắt khỏi cô gái đứng ở khoan cửa sổ đang làm mấy hành động lả lơi trước mắt hắn.
Vũ Tịch trèo xuống, trên người vẫn còn mặc váy dạ hội. Ánh mắt trượt qua ô cửa cabin có một người con gái đứng lau người, từng cử chỉ nhỏ nhẹ, chậm rãi, quyến rũ như phim 18+. Sắc mặt Vũ Tịch thoáng qua tia lạnh lẽo.
Khương Hàn cũng nhận thấy điều đó, bất chợt hắn có dự cảm chẳng lành, tựa hồ cái cảm giác của người chồng bị vợ bắt ghen tại trận.
"Hàn tổng đúng là.. chậc, đúng là có sức hút quá!" Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Khương Hàn, Vũ Tịch chậc lưỡi cảm thán: "Không đi đóng phim cũng phí."
Khương Hàn lần đầu cảm nhận được mùi thuốc súng toả ra nồng nặc từ Vũ Tịch, bầu không khí xung quanh hắn lạnh lẽo bất chợt, cuống họng cũng có chút khô: "Không, tôi không có tài đóng phim."
"Ý tôi là phim cấp 3 đấy ạ." Vũ Tịch cười tươi như hoa, vẻ mặt vô cùng đứng đắn: "Không cần có tài năng gì cả, trời sinh số hưởng thì vào máy quay thôi."
Thấy Vũ Tịch không còn có thái độ lạnh ngắt kia nữa, Khương Hàn cũng dần thả lỏng, thành thật đáp lời: "Em nói vậy thì tôi sẽ thử." Hắn nhất định sẽ tìm hiểu thể loại "phim cấp 3" mà cô nói.
"..." Vũ Tịch đanh mặt, mất hứng ngắm sao, định rủ Khương Hàn cùng leo lên nóc du thuyền để chơi. Thình lình bắt gặp hắn đang chơi trò khiêu khích với người đẹp, cô cũng không muốn chơi với hắn nữa, đành tìm đường quay về: "Hàn tổng, tôi vào trong xem ba tôi thế nào đã, ông ấy dễ bị lừa uống rượu lắm."
"Được, em cứ đi." Khương Hàn trịnh trọng mỉm cười.
Hừ, có mới nới cũ, baba nói quả nhiên không sai! Vũ Tịch cười tươi, kéo góc váy xoay người bước đi, nụ cười lập tức thu liễm lại.
Ngay lúc Vũ Tịch đã khuất vào trong, Khương Hàn lập tức mở điện thoại tìm hiểu thứ gọi là "phim cấp 3", kết quả làm hắn sốc đến tận não, tức đến xanh mặt. Vụ Vũ Tịch thay người đi theo hắn về phòng, hắn chưa tính sổ thì cô tiếp tục đăm chọt hắn!!
Bữa tiệc trên du thuyền lần này có rất nhiều chuyện vui, chỉ là không phải chuyện vui của Vũ Tịch. Cô đến đây không khác gì đi xem mắt, đến hiện tại vẫn luôn thường xuyên chạm mặt với những người đàn ông mấy hôm nay cô gặp. Tiếc là họ cũng không có hứng thú với một "cô bé", nếu không thì sẽ không có chuyện cô được bình yên trèo lên nóc cabin để chơi.
Vũ Hoan sớm đã bị chuốc cho say rượu bởi những người bạn mới quen, có cả mấy người phụ nữ độ 30-40 chưa lập gia đình để mắt tới vẻ phong độ của ông. Lúc Vũ Tịch đi vào tìm thì bên cạnh Vũ Hoan đã xuất hiện một người phụ nữ mặt hoa da phấn liên tục rót rượu.
Hừm hừm, có nên chọc mẹ không ta?
Vũ Tịch bâng khuâng cắn cắn môi.
Hình như hai người cho "chó con" này ăn hơi nhiều cơm rồi nha, lâu lâu cãi nhau mới vui nhà vui cửa!
Tách.
Vũ Hoan giật mình khi thấy có ánh đèn flash rọi vào mắt, cả bàn tiệc ở bên đó cũng nhìn sang. Vũ Tịch vẫn điềm nhiên cất giọng non nớt: "Mẹ nói là mẹ nhớ baba quá, mẹ nhờ con chụp ảnh ba!"
Mấy người đàn ông trung niên ngồi xung quanh bật cười ha hả, họ còn nghĩ là phóng viên trèo tới đây làm loạn.
Nghe Vũ Tịch nhắc tới mẹ, ông đang mơ màng, trời trăng gì cũng không biết, ngân nga kéo dài âm thanh của kẻ say rượu: "Ba cũng nhớ mẹ quá, con bảo mẹ cũng chụp ảnh cho ba."
Người phụ nữ ngồi cạnh Vũ Hoan lộ ra sắc mặt khó coi, trong giây lát đã nở nụ cười: "Xem Vũ tổng kìa, vừa đi có một ngày thôi mà đã nhớ Vũ phu nhân rồi, còn gì là đi chơi nữa?"
"Baba, mẹ bảo ba đi về phòng để gọi điện với mẹ!" Giọng điệu ỏng ẹo từ một người qua độ tuổi lão hoá làm Vũ Tịch thấy có chút ớn lạnh, cô ôm tay Vũ Hoan, đỡ ông đứng lên. Quay qua nhìn những người bạn mới của ông, ngoan ngoãn cười: "Ba con say quá rồi, xin phép ạ!"
"Được được, mau đi gọi điện cho vợ đi ha ha."
Vũ Tịch nhìn lướt qua người phụ nữ, sắc mặt bà ta nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt tuy không hướng tới đây nhưng rõ vài phần địch ý.