Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Biết tình hình rằng đi ra ngoài nếu không có Vũ Hoan hay Ngọc My đi cùng thì sẽ không được an toàn. Hai mối đe doạ luôn tranh thủ vào lúc Vũ Tịch lơ là, một người là bày trò làm cô mất thể diện, người thứ hai là bắt cóc làm mất thể diện của cô.

Vũ Tịch sau hai ngày nhàn nhã ở trong nhà thì cũng phải ra ngoài. Hồ sơ nộp cho những công ty lớn đều có người nộp sẵn, hôm nay cô chỉ cần ăn mặc lịch sự và leo lên xe, tài xế nhà sẽ đưa cô đi thay vì để cô lái chiếc xe màu hồng đào ra đường--người khác nhìn vào vẫn sẽ cho là lợi dụng quan hệ.

Công ty thứ nhất.

"Xin chào, Vũ tiểu thư. Chúng tôi đã bàn bạc xong rồi, sáng mai cô cứ đến làm việc, chức vụ là thư kí, đây là thẻ thư kí của cô." Giám đốc tự tay tự chân đi xuống dưới phòng phỏng vấn, trước mặt mọi người ở đó đứng ra chào hỏi.

Vũ Tịch có lười là thật nhưng mà cô không muốn được ưu ái quá mức, đặc biệt là bạn của Vũ Hoan, ông ấy chắc chắn là nhờ vả để canh chừng cô!

Công ty thứ hai là một công ty điện ảnh.

Nhớ tới Vũ Yên Nhiên cũng là chọn học ngành điện ảnh, đồng thời cái dáng dấp cô tiểu thư mặc một bộ đầm dài tới chân từ chỗ bãi đổ xe bước ra, tài xế nhà cũng xác nhận là cô công chúa kì quặc đó.

Vũ Tịch lập tức lui quân đi tới chỗ khác.

Công ty thứ ba, thứ tư và thứ năm tiếp tục không lọt vào tầm mắt của Vũ Tịch. Tài xế đưa cô đi vòng quanh thành phố nhưng vẫn không than vãn, tiếp tục đưa cô đi---chỉ muốn nói một điều là: tiểu thư đi phỏng vấn là để cho công ty chọn cô hay cô chọn công ty vậy?

Công ty thứ sáu có tên là WCB.

Ồ, một cái tên thật quen! Mình có bảo là nộp hồ sơ ở công ty này sao?

Thấy Vũ Tịch ngồi mãi không chịu đi vào, tài xế cũng nao nao hiểu được nhưng vẫn lo suy nghĩ của mình bị sai, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, kính cẩn mở miệng: "Cô chủ, đây là công ty cuối cùng mà chúng tôi nộp hồ sơ cho cô. Công ty này không có mối làm ăn nào với công ty AC, có thể cô chủ sẽ hài lòng!"

"Cũng được nha." Vũ Tịch gật gù sau khi suy tư cả buổi, cô mở cửa đi hướng vào cửa công ty. Chỗ này cũng được, có chú chủ tịch chưa vợ đẹp trai, tiền lương đương nhiên là cô không thèm, cũng không thể bị giám sát bởi bạn bè và người quen của ba.

"Sếp, sếp đi mua đồ uống thì bảo đứa nào rảnh rỗi đi mua là được rồi, thời gian quý báu mà anh cứ đi lên đi xuống để làm gì vậy?"

"Hàn tổng cũng uống cà phê ở quán đối diện hả? Em cũng đang uống, quán đấy bán cà phê ngon xuất sắc!"

"Mặc kệ tôi, cậu không có việc làm sao? Rảnh rỗi đi theo tôi để làm gì?"

"Tại vì mấy đứa kia bảo mặt sếp hôm nay sáng sủa, giống như đi đón vợ. Tôi không đi cùng để xem thì chúng nó cứ đoán như vậy tôi cũng tò mò.."

"Khương Hàn, he he."

Nghe có người gọi thẳng tên vị tổng tài uy nghiêm, từ cô lao công cho đến Cẩn Du đều trợn mắt quay đầu lại.

Vũ Tịch định tới bàn tiếp tân nhưng lúc nhìn thấy hai người đàn ông chuẩn bị đi vào thang máy thì cô lập tức đổi hướng chạy thẳng tới Khương Hàn.

Nhìn thấy cô bé dang tay dang chân như sắp xà vào người, Khương Hàn quăng ly cà phê qua cho Cẩn Du, nhanh chóng dang tay ra đón.

Động tác kì quái làm cô khó hiểu, sau cùng ôm cánh tay của Khương Hàn lay lay, môi chu chu như đang mè nheo: "Hàn tổng, em muốn.."

Hết lượt này đến lượt khác kinh ngạc, Cẩn Du là người có tính cách điềm tĩnh cao độ, gặp chuyện gì cũng không để ai xem được điểm yếu của mình nhưng hôm nay, anh ta ngoại lệ trợn mắt há mồm. Người rõ tính Khương Hàn nhất vẫn có hắn, quá khứ bị bao nhiêu cấp dưới là phụ nữ phản bội, phá hỏng việc làm của hắn không biết bao nhiêu lần nên hiện tại hắn rất không thoải mái khi gần gũi hay là làm việc với phụ nữ. Còn đây là cái gì? Con nhỏ nào gan lớn nắm tay rồi còn bảo là "em muốn", muốn chết?

"Em muốn cái gì?" Lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Tịch mặc quần áo công sở nghiêm túc, trong mắt Khương Hàn chỉ còn lại cái môi nhỏ chu chu làm nũng, hắn hạ giọng, đưa tay vuốt má cô.

"Muốn làm thư kí, Hàn tổng đuổi thằng này đi, để em làm thư kí cho anh là được rồi." Vũ Tịch chỉ tay qua Cẩn Du, rất thật thà muốn thay chỗ của anh ta.

"Cái này thì không được, thư kí và trợ lí khác nhau. Chỗ của anh vẫn còn thiếu thư kí, em với "thằng này" phải làm việc chung thôi." Nghe Khương Hàn mềm mỏng nói chuyện, đặc biệt là nhận luôn một cô gái bé tí tẹo, mặt mũi có xinh nhưng trông non nớt. Cẩn Du lập tức phản đối: "Sếp à, anh có bị chọc tức lâu ngày thì cũng phải suy nghĩ cách. Trực tiếp thu nhận thì dễ bị đánh úp hơn thôi."

Vũ Tịch trực tiếp cầm tay Cẩn Du nâng lên nâng xuống làm hành động chào hỏi, hai mắt cô híp sáng cười tươi: "Sau này tôi là đồng nghiệp của anh, cứ gọi tôi là thư kí Vũ!"

"Không phải đồng nghiệp của em!"

"Anh nói là anh nhận em mà?"

"Em là đồng nghiệp của anh, làm đồng nghiệp với cậu ta là hạ thấp bản thân em rồi, đúng không?" Thấy vẻ mặt từ ngọt sang nóng đỏ của Vũ Tịch, Khương Hàn dỗ ngọt, dắt cô đi vào trong thang máy.

Trong khu tầng chệch lúc đó ai cũng ngẩn tò te ra nhìn cửa thang máy riêng của chủ tịch từ từ khép lại.

Vũ Tịch vui vẻ đứng ngắm mình trong gương, màu gương thang máy dác vàng rồng sang trọng làm cô cũng muốn có một cái, ở nhà leo cầu thang miết, cô cảm thấy rất mỏi chân.

Mặt mũi Khương Hàn sáng lạn hẳn ra, hắn đứng dựa bên thanh sắt ngang chăm chú nhìn Vũ Tịch uốn éo điệu đà, hắn vuốt vuốt, xoắn mấy lọn tóc của cô đùa nghịch.

"Anh ơi."

"Hửm?"

"Sao hôm nay anh mặc vest trắng, nhìn đẹp trai!"

Khương Hàn không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô. Không khó để nhìn ra, hắn vì nghe được câu nói của cô nên rất vui.

"Tại sao mấy hôm nay không ra khỏi nhà?" Yên tĩnh một lúc, Vũ Tịch thích nghi xong với cái thang máy, Khương Hàn không thể không lên tiếng chất vấn.

"Nguy hiểm! Ba điều người đi theo em rồi, bây giờ vào đây, nửa tiếng nữa mà không thấy mặt là thế nào ba cũng gọi cho em!" Vũ Tịch bày ra bộ dạng nghiêm chỉnh: "Anh muốn gặp em mà anh không tự tới tìm, bắt em ra khỏi nhà, anh sợ ba em hả?"

"Không phải ba em nhìn anh bằng nửa con mắt thì anh cũng đâu tới mức phải chờ em ra khỏi nhà." Hiếm khi có cơ hội bình ổn tán gẫu, Khương Hàn một luồn kể khổ: "Anh nhắn tin cho em, em không xem. Đến Vũ Viên thì lúc nào cũng gặp em gái của em mặc váy trắng xoã tóc đi lởn vởn trong vườn vào ban đêm, anh không phải cố ý nói xấu, nhưng mà hôm trước anh đến, thiếu chút nữa là anh bỏ chạy rồi."

Vũ Tịch không phủ nhận việc Vũ Yên Nhiên luôn có biểu hiện kì lạ trong dạo gần đây. Nhưng mà theo như cô đọc sách, việc một người đàn ông nói xấu một người con gái trước mặt bạn gái thì chắc hết 9 phần là đã để ý tới người mà hắn đã nói xấu.

Chà, thằng cha này ăn chị rồi muốn ăn em luôn sao?

Vũ Tịch vuốt vuốt cằm, nghiền ngẫm suy nghĩ. So với Vũ Yên Nhiên thì quả thực cô không có nét dịu dàng và quyến rũ bằng, cô chỉ có học thức, biết kiếm tiền chứ không rảnh đi bày trò làm hại người thân như ả.

Nhưng ai biết được, nếu Yên Nhiên lọt vào mắt Khương Hàn, hai người tiến tới với nhau thì cô ả sẽ ngoan ngoãn biết sửa sai, hoặc là cô ả sẽ rủ rê Khương Hàn hãm hại cô? Và ai mà biết được, người đàn ông này đứng trên thương trường bao nhiêu năm, một khi đã hợp lực với Yên Nhiên thì mưu mẹo nhỏ đã đủ làm cô tơi tả.

"Nghĩ gì vậy? Ra đây!" Khương Hàn nắm tay kéo Vũ Tịch ra khỏi thang máy trước khi nó sắp đóng lại.

Nghĩ tới cảnh Khương Hàn cùng Vũ Yên Nhiên làm ma quỷ bắt nạt mình, Vũ Tịch lập tức tỏ ý ghét bỏ, rút tay, trừng mắt nhìn hắn: "Tại sao tôi phải nghe lời của anh?"

"..." Khương Hàn đứng hình mấy giây, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Sao vậy?"

Nhìn thấy Vũ Tịch hằn hộc ôm tay ngay ngực bước ra khỏi thang máy, Khương Hàn không hiểu được lí do thế quái nào vừa nãy đang vui vẻ mà bây giờ giận dỗi. Hắn đương nhiên sẽ phải dỗ, nhưng bây giờ không biết lí do vì sao, cư nhiên sẽ phải nhận lỗi rằng bản thân là người sai trong khi hắn không làm gì. Chuyện nhận lỗi cũng không phải khó, nhưng hắn lo chính là chuyện cô đang nghĩ đến điều gì mà giận dỗi, nếu nghĩ bậy thì có nhận lỗi cũng sẽ vĩnh viễn là kẻ sai.

Sau khi phân tích xong, Khương Hàn mới lên tiếng: "Em đang nghĩ chuyện anh tới Vũ Viên mà không vào chơi với em?"

Vũ Tịch không trả lời.

"Cái này thì em không nên giận, anh có gọi điện cho em, mỗi lần anh đi ngang đấy đều thử gọi cho em nhưng em không nhận máy--"

"Hàn tổng.." Lời của Khương Hàn chưa dứt thì một giọng nói ẻo ợt vọng đến khiến người gần đó không khỏi rùng mình: "Gần đây anh chẳng tới thăm người ta, xong chuyện là không thấy mặt của anh nữa, đáng ghét."

Thằng cha này kiểu quần què như thế mà cũng chơi được hả? Vũ Tịch nổi da gà, trừng trừng mắt nhìn Khương Hàn. Người phụ nữ này thuộc dạng từng trải nhưng gương mặt hết sức trẻ trung, độ 25 trở xuống, 3 vòng đẩy đà, váy đỏ bó sát người tăng thêm độ quyến rũ.

Khương Hàn nhìn bước chân xiêu vẹo của người đàn bà, ý thức lùi về sau hai bước, quả nhiên là khi hắn lùi lại, người đàn bà đó mất nơi nương tựa liền ngã sõng mặt xuống sàn.

Tuy nhiên, ả ta ngã một cái, vai áo tụt xuống lộ gò đào trắng nõn, thân hình như uốn nhẹ khẽ rên một tiếng.

"Trời đất ơi Khương Hàn..!!" Vũ Tịch run cầm cập. Cô từng đến quán bar để xem những cảnh còn kích thích hơn nhưng nơi này là nơi công cộng, nơi làm việc chứ không phải nơi để cho cô gái này thoả sức bộc lộ tài năng quyến rũ đàn ông. Điều khiến cô khó chịu nhất lúc này chính là Khương Hàn-người đàn ông kim cương, chưa từng yêu đương hay chạm qua phụ nữ. Đó là tất cả thông tin cô biết được khi cho người điều tra, còn thứ này là gì? Hắn cũng phải thuộc dạng ăn chơi có tiếng thì mới có liên hệ với loại phụ nữ này.

A--phải rồi, quán bar Blazes!

Nơi đó tụ tập ăn chơi, lần thứ hai cô gặp hắn ngay tại đó. Quả nhiên cô nhìn nhầm cái bộ mặt play-boy đó của hắn chứ làm sao chưa từng đụng phụ nữ mà lại có kĩ thuật đỉnh cao tới vậy.

"Hàn tổng, em đau--"

"CẨN DU!!!" Khương Hàn quát lớn.

"Có mặt!" Nghe tiếng hét điếc tai, Cẩn Du từ trong phía hành lang chạy ào ra cùng vài người mặc quần áo nghiêm chỉnh, một lèo lôi người đàn bà đi ra hướng khác.

Chưa tới giây thứ 10, chỗ Vũ Tịch đang đứng đã hoàn toàn cách biệt với thế giới.

Khương Hàn chỉnh lại cà vạt, khẽ ho một tiếng: "Em đừng để ý, chuyện này là chuyện thường thôi."

Nhấn Mở Bình Luận