Hai ngày cuối tuần, Lê Nhược Vũ không ra khỏi cửa, mà lười biếng ở nhà Hạ Tư Duệ cho cô nuôi ăn nuôi ngủ, hết ăn lại nằm.
Nhưng vết hôn trên người vẫn chưa nhạt đi, Lê Nhược Vũ quả thực không còn cách nào, đành bảo Hạ Tư Duệ mua cho cô một ít cream tan máu bầm bôi lên.
Hạ Tư Duệ cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, nhưng vẫn đi mua cho cô vài tuýp cream tan máu bầm mang về.
"Cũng không biết có tác dụng gì không nữa, dùng cream tan máu bầm để đi bôi lên vết hôn, tớ mới thấy lần đầu." Hạ Tư Duệ vừa nói, lại vừa cười nghiêng ngửa, "Xem ra người tôi nói tiểu biệt thắng tân hôn là hoàn toàn chính xác, hai người ba năm không gặp, có phải Lâm Minh nhịn suốt ba năm nay, để dành hết bao nhiêu sức đó cho một mình cậu đêm qua không hả?"
Lê Nhược Vũ gò má đỏ bừng, "Cậu nói bậy cái gì thế hả , nguyên nhân tớ kết hôn với hắn cậu cũng đâu phải không biết."
Hạ Tư Duệ buông tuýp cream bôi xuống, nhún vai một cái, "Nhược Vũ à, cậu đó, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ thỏa hiệp, tính cách quá mềm yếu. Năm đó nếu là tớ đến chết cũng sẽ không thỏa hiệp đâu."
"Gả cho một người quá mạnh mẽ bá đạo lại đa tình như hắn, hẳn trong lòng cậu cũng cảm thấy tủi thân." Hạ Tư Duệ thở dài.
Lê Nhược Vũ ngập ngừng một chút, thần sắc ảm đạm, "Khi đó, tớ cũng không được lựa chọn."
"Chuyện đã đến nước này rồi, tớ chỉ hy vọng, tên khốn kiếp Lâm Minh kia bây giờ có thể đối xử với cậu tốt một chút." Hạ Tư Duệ sờ cằm một cái, "Nghe nói, đàn ông chỉ cần sinh ra dục vọng đủ mãnh liệt đối với đàn bà, về phương diện nào đó cũng là biểu hiện rung động đó."
"Tư Duệ, cậu bớt xem phim thần tượng lại giùm tớ cái."
"Nhưng cái này cũng đâu có sai đâu. Câu nói của Trương Ái Linh được lưu truyền rộng rãi chính là vì nó quá đúng, ‘âm đạo chính là lối vào trái tim đàn bà’. Đàn ông cũng thế thôi, Lâm Minh có 'Tính' thú đối với cậu như vậy, hôn nhân của hai ngươi cũng chính là bắt đầu từ trên giường, cũng có khi cưới trước yêu sau không chừng."
Lê Nhược Vũ lắc đầu một cái, không đồng ý với quan điểm này.
Đêm đó Lâm Minh không nhận ra người tới là cô, nếu hắn nhận ra, có đụng vào cô hay không, thật sự vẫn không xác định được.
Lê Nhược Vũ xoa trán, những lời này vẫn không dám nói ra với Hạ Tư Duệ, bởi vì cái miệng oang oang của Hạ Tư Duệ chắc chắn sẽ phát loa cho toàn thế giới biết.
Bôi cream xong xuôi, Lê Nhược Vũ vẫn mang theo một chiếc khăn lụa, che kín vết hôn như ẩn như hiện trên cổ.
Hôm nay là ngày cô chính thức đi làm, nếu để người khác thấy thật sự không tốt chút nào.
Một ngày cứ thong thả một ca ba tiếng, cuộc sống công sở của Lê Nhược Vũ cứ thế bắt đầu.
Đi làm được một tuần, không gặp tên đàn ông xấu xa đó nữa, công việc cũng rất thuận lợi, Lê Nhược Vũ cả người đều có cảm giác mình giống như học sinh mới được chào đón!
"Cheers! Hoan nghênh em Nhược Vũ gia nhập công ty chúng ta!"
Tối thứ sáu, bộ phận thiết kế tập đoàn Good Times cố ý làm một bữa tẩy trần chào đón nhân viên mới dành cho Lê Nhược Vũ, cả bộ phận nô nức kéo nhau đến quán bar Năm Châu ăn uống nhảy nhót, hoan nghênh cô gia nhập.
"Cám ơn, cám ơn mọi người." Lúc này Lê Nhược Vũ đã uống mấy ly rượu nên gương mặt ửng đỏ, những vẫn cười nói vui vẻ và uống rượu mọi người mời cô.
Cô biết bọn họ có lòng tốt, chân tình thực ý hoan nghênh cô.
Ở đây, Lê Nhược Vũ không cảm nhận được cái gì là âm mưu quỷ quyệt đâm chọt đấu đá công sở thường tình, có chăng chỉ là tràn đầy đoàn kết và mạnh dạn tích cực.
Cô rất thích không khí như vậy, cũng vui mừng vì đã lựa chọn nơi này, cùng cộng tác với những người tử tế, hoàn thành tốt công việc.
"Tôi xin lỗi, tôi muốn ra ngoài một chút, lát vào nói tiếp nhé."
Rượu uống hơi nhiều, Lê Nhược Vũ muốn ra bên ngoài quán rượu hóng gió một chút.
Lúc đi tắt ngang qua một phòng bao, chợt một cái tên quen thuộc mơ hồ chui vào lỗ tai.
"Chắc chắn tối nay Lâm Minh sẽ đến?"
"Tin tức tuyệt đối chính xác, đến lúc đó cứ theo kế hoạch làm việc."
" Được! Ha ha ha, lần này lão tử nhất định để cho hắn có đi mà không có về!" Giọng nói hung ác vọng ra.
Lê Nhược Vũ dán vào cạnh cửa nghe lén không kiềm nổi kinh hoảng, vội che miệng lại: Có người muốn hại Lâm Minh?
Mặc dù cô đối với người đàn ông cầm thú đó ghét thì vẫn ghét, nhưng cũng không ghét hắn đến nỗi phải chết.
Nếu cô đã vô tình biết được tin tức này, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên sẽ không thấy chết không cứu.
Đang muốn chạy đi thông báo cho Lâm Minh biết rằng có người muốn hại hắn, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
"Đại ca, có người nghe lén!"
Lê Nhược Vũ thấy một người đàn ông đi ra, thân hình cao to lực lưỡng, từ mi mắt đến khóe miệng còn có một vết sẹo dài dữ tợn, thoạt nhìn chính là kiểu người hung hãn không dễ chọc vào.
Hắn hung ác gầm một tiếng, cô bị dọa sợ hãi, vội vàng chạy trốn ra hướng quán rượu bên ngoài, vừa chạy trốn vừa kêu lớn: "Có ai không?! Có người muốn giết người! Cứu tôi với!"
"Con ả kia! Đứng lại cho tao!"
Lúc này bảo vệ quán rượu đều bị người ta sai phái đi làm việc khác cho rảnh tay rảnh chân, rốt cuộc không có bảo vệ nào chạy đến ngăn cản những người hung dữ kia.
Bất chấp giày cao gót dưới chân bị trật đau nhói, Lê Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh chạy ra cửa.
Lâm Minh vừa mới đặt chân lên cửa cửa quán bar Năm Châu, liền thấy một bóng người quen thuộc xông về phía mình.
Nhíu mày, thuận thế vươn cánh tay đón lấy thân thể đang lảo đảo sắp ngã đến nơi, ánh mắt Lâm Minh lúc này tràn đầy mừng rỡ, nhìn người đang thở hồng hộc trong ngực mình, hỏi: "Chủ động nhào vào lòng người ta như vậy sao?"
Lê Nhược Vũ lúc này không để ý tới lời trêu đùa của hắn, quay đầu liếc nhìn đám người đang đuổi theo phía sau, vội vàng níu cổ áo hắn nói: "Lâm Minh, chạy mau, những người đó muốn hại anh!"
Nghe được lời cô, Lâm Minh nhìn đám người đằng đằng sát khí phía sau, mặt mũi trở nên lạnh băng, lập tức lôi Lê Nhược Vũ lên xe.
"Ngồi yên!" Lâm Minh ra lệnh một tiếng cụt lủn, lập tức xoay chết vô lăng, đạp cần ga.
Thoáng chốc, chiếc Bugatti màu đen giống như một con báo săn mồi, gâm lên chạy vọt ra ngoài.
"Đuổi theo!"
Những người mặc đồ đen phía sau rối rít lên xe, đuổi theo hướng bọn họ vừa đi.
Rồi sau đó chỉ thấy trên đường một chiếc Bugatti màu đen kềnh càng dẫn đầu phóng vèo vèo như bay vào chỗ không người, phía sau là năm chiếc xe nhỏ đuổi sát không buông.
Xe chạy ra khỏi thành phố, chạy vào một đại lộ rộng rãi không người.
Lâm Minh trở tay cầm vô lăng, liếc nhìn trong mấy chiếc xe đuổi sát không buông trong kính chiếu hậu, gọi một cú điện thoại, lạnh giọng sai phái: " Đại lộ Phong Hóa, phía sau có năm cái đuôi, giải quyết!"
"Dạ, cậu cả!"
Cúp điện thoại, xe vẫn không giảm tốc độ mà càng bay nhanh hơn trên con đường lớn.
"Nắm chắc."
Không có xe cộ ngăn trở, Lâm Minh làm liều, đạp cần ga lên mức lớn nhất, tốc độ xe trong nháy mắt lên đến mức tối da!
Lê Nhược Vũ nắm thật chặt tay nắm cửa xe, nhưng mắt vẫn dán sự chú ý vào mấy chiếc xe phía sau, thần kinh căng thẳng, đúng là khóc không ra nước mắt: Biết sớm như vậy thì đã không thèm lo tên đàn ông cầm thú này sống hay chết, kết quả bây giờ mình còn bị đuổi giết cùng hắn nữa chứ. Muốn sống cho yên ổn thôi sao mà khó thế không biết...
Ấy vậy mà người nào đó hết lần này tới lần khác không hề tự giác rằng mình đang chạy trối chết, lại còn ra vẻ chạy như gió lốc trên xa lộ lấy le với tình nhân, còn rất rảnh rỗi quay sang hỏi: "Kích thích không?"
Đổi lại Lê Nhược Vũ liếc hắn cháy mắt.
Thấy đối phương không thèm trả lời, Lâm Minh mở miệng: "Em coi như là cứu tôi một mạng, tôi lấy thân báo đáp được không?"
Lê Nhược Vũ ngược lại càng xem thường ghê gớm hơn.
Đồ đàn ông cầm thú, lúc này còn rảnh rỗi trêu ghẹo cô, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Lâm Minh còn muốn nói chuyện để hòa hoãn bớt tâm trạng căng thẳng của đối phương, đôi mắt nhìn qua kính chiếu hậu đột nhiên thấy cái gì đó, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.
"Nằm xuống!" Hắn vừa rống to một vừa đưa tay đè mạnh đầu Lê Nhược Vũ xuống.
"Pằngggg!"
"Xoảng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!