Đến mười hai giờ trưa, đến giờ ăn cơm, ở giữa sẽ có thời gian hai tiếng nghỉ ngơi, lúc này Lâm Tinh Tinh mới có thể tạm nghỉ.
Chạy tới chạy lui làm tới làm lui một buổi sáng, hai chân cô ta đã sắp đau đến đứt ra rồi, vì cô ta vẫn luôn đi một đôi giày cao gót cao bảy tấc.
Vừa thấy mọi người đều đã tan ca đi ăn cơm, Lâm Tinh Tinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một cước đạp mở phòng làm việc của Tề Huynh.
Tề Huynh đang dọn dẹp tài liệu định tan ca, vừa thấy Lâm Tinh Tinh mang vẻ mặt oán khí xông vào, hắn ngửa người về phía sau, dựa vào lưng ghế thoải mái, cười nhạt nói: “Sao vậy, gương mặt không vui, có phải ba người kia bắt nạt em không?”
“Vâng, chính là ba người phụ nữ đáng ghét bên ngoài kia, bọn họ quả thực quá đáng ghét, cả buổi sáng cứ kêu em đến gọi em đi, em không chịu nổi, em không làm nữa!”
Lâm Tinh Tinh hai chân đạp một cái, không có hình tượng chút nào đá bỏ đôi giày cao gót bảy phân trên chân khiến cô thống khổ kia xuống, tức giận bất bình lẩm bẩm.
“Không làm?”
Tề Huynh nhíu mày đứng dậy, kéo Lâm Tinh Tinh vào trong lòng, sau đó đặt lên trên bàn làm việc rộng lớn của hắn, cười tà ác, nói: “Nếu em không làm, sau này nếu chúng ta muốn thuận tiện như bây giờ thì không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Đang nói đã bắt đầu giở trò với Lâm Tinh Tinh.
Lâm Tinh Tinh tất nhiên biết hắn muốn làm gì, thực ra trước khi đi vào, cô ta đã nghĩ mình rất có thể là đưa dê vào miệng cọp, nhưng cô ta vẫn đến, hết cách rồi, cho dù biết Tề Huynh nhân cơ hội muốn cô ta ở trong phòng làm việc, cô vẫn có sự mong chờ, giống như ba năm trước đây vậy.
Rất nhanh, hai người đã ở trong phòng làm việc ra sức điên cuồng.
Mà trong phòng ăn công ty, Đỗ Minh đã gọi đồ ăn giúp Tề Huynh rồi ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ chờ Tề Huynh cùng ăn cơm.
Đáng tiếc, cô chờ rất lâu cũng không thấy Tề Huynh tới, có điều cô không hề để ở trong lòng, cô chỉ nói công việc của Tề Huynh bận quá, không có thời gian xuống ăn cơm, còn nghĩ trong lòng lát nữa sẽ đóng gói đồ ăn len lén mang lên phòng làm việc của Tề Huynh.
Vì sao nói len lén, là bởi vì bọn họ kết hôn bí mật, nếu để người khác nhìn thấy cô đưa cơm cho Tề Huynh, đến lúc đó sẽ thành chủ đề câu chuyện cho người ta rồi.
Đỗ Minh đang nhàm chán ăn một mình, ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Phiên Phiên đang mang theo một cậu nhóc đẹp trai trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi tuổi, tay bưng khay cơm, đang nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi.
“Lâm Phiên Phiên, bên này.”
Đỗ Minh lập tức giơ tay lên vẫy vẫy, từ đáy lòng cô rất thích và tán thưởng Lâm Phiên Phiên.
Bởi ở một phương diện khác, Lâm Phiên Phiên cực kì giống cô, ví dụ như bảo thủ, rụt rè, giữ gìn trong sạch, thích dốc sức tạo ra một bầu trời thuộc về mình bằng chính thực lực của mình.
“Chị Minh!”
Lâm Phiên Phiên lập tức hiểu ý, mang theo cậu nhóc đẹp trai bên cạnh, ngồi xuống chỗ đối diện Đỗ Minh.
“Chào giám đốc Đỗ!”
Cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai kia không dám tùy ý như Lâm Phiên Phiên, người còn chưa ngồi xuống đã lễ phép chào Đỗ Minh.
Đỗ Minh ưu nhã cười, nói: “Lăng Bá, cậu cũng ngồi đi, bây giờ không phải thời gian làm việc, không cần câu nệ như vậy, sau này cậu cũng gọi tôi là chị Minh đi!”
“Vâng, chị Minh!”
Lăng Bá vui vẻ gật đầu.
Cậu cũng là người mới vào công ty hôm nay cùng với Lâm Tinh Tinh, khác nhau chính là chức vị của Lâm Tinh Tinh là thư ký tổng giám đốc, mà cậu lại là trợ lý giám đốc hành chính, cũng tương đương với thư ký của Đỗ Minh.
Ngày hôm nay ngày đầu tiên đi làm, vừa mới đụng phải Lâm Phiên Phiên phỏng vấn cậu ở ngoài nhà ăn, Lâm Phiên Phiên thấy cậu vẫn chưa quen thuộc với công ty bèn chủ động dẫn cậu đi cùng.
Một bữa cơm, ba người cũng không nhiều lời, Đỗ Minh và Lâm Phiên Phiên vì tu dưỡng cao, ăn không nói ngủ không nói, Lăng Bá thì bởi vì căng thẳng, căng thẳng đến mức không biết nói gì cho phải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!