Sở Tường Hùng cũng không miễn cưỡng, cười tủm tỉm rồi gật đầu nói: “Vậy được, anh ở xe đợi em.”
“Vâng, em sẽ xuống nhanh thôi.”
Lâm Phiên Phiên không ngừng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫy tay với Sở Tường Hùng rồi quay người chạy lên lầu
Cô vẫn cho rằng Hoắc Mạnh Lam bây giờ đang ở công ty, nhưng không biết rằng, thời khắc đó, một khuôn mặt đầy u ám đang đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn thẳng xuống và chứng kiến rõ mồn một Sở Tường Hùng đưa cô đến đây.
Lâm Phiên Phiên đi lên nhà, vừa mở cửa ra, thấy mẹ của cô đang ngồi ở sofa xem tivi, nhưng bên cạnh lại là Hoắc Mạnh Lam đang mang vẻ mặt lạnh như băng.
Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Hoắc Mạnh Lam liền biết hôm nay anh ta không đi làm, lập tức thay đổi sắc mặt, chạy đến hỏi thăm rồi cười với mẹ của cô: “Mẹ, con về rồi ạ.”
Bà Lâm thấy cô cuối cùng cũng về, ngay lập tức nghiêm mặt dạy bảo cô: “Con đi đâu cả đêm hôm qua, con có biết mẹ và bố con còn có Nhất Phong nữa lo lắng cho con như thế nào không, đặc biệt là Nhất Phong, từ đêm qua tới giờ nó chỉ đi tìm con, ngay cả đi làm nó cũng không đi, con nhanh nói rõ ràng cho mọi người nghe.”
Cô đứng mãi ở phía cửa ra vào. Cố giữ khoảng cách với Hoắc Mạnh Lam, Cô hướng về xe của Sở Tường Hùng ở phía trước, nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ, hôm qua sếp tổng có cử con đi ra ngoài ngoại thành thay mặt ông ấy gặp khách hàng để bàn kế hoạch, vì vậy con không về kịp, ra đến nơi thì chỗ ấy vẫn còn hoang sơ, chưa được khai thác, dân cư thưa thớt, vì thế tín hiệu cũng khôbg tốt, con không có cách nào để gọi điện báo tin cho bố mẹ, xong việc con lập tức về nhà luôn vì sợ bố mẹ lo lắng cho con .”
Bà Lâm nửa tin nửa ngờ: “Có thật là như thế không ?”
“Đương nhiên rồi, Mẹ, mẹ biết con không bao giờ nói dối mà.”
Lâm Phiên Phiên mặt đầy kiên định, cúi đầu thành thật. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt bố me nói dối, không nghĩ rằng mình có thể nói lưu loát như vậy, Lâm Phiên Phiên bắt đầu thấy bái phục bản thân mình.
Hoắc Mạnh Lam sau khi nghe xong nhíu đôi lông mày lại, đối với từng chữ mà Lâm Phiên Phiên nói ra anh cũng không phân biệt được rốt cuộc đâu là giả đâu là thật, tuy rằng anh ấy là quản lý nghiệp vụ cho tập đoàn Triệu Thị, nhưng đối với những dự án quá quan trọng, Triệu Dân Thường đều tự mình giải quyết, vì vậy anh hoàn toàn không rõ chuyện này.
Nhưng vừa rồi rõ ràng ở bên cửa sổ người đàn ông anh nhìn thấy là người tối hôm đó, coi như anh tin Lâm Phiên Phiên tối qua đi ra ngoại ô gặp khách hàng, chỉ sợ vừa quay về người đầu tiên gặp không phải là anh hay mẹ cô, mà là người đàn ông đứng dưới nhà đó.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoắc Mạnh Lam trông càng khó coi hơn.
Đáng tiếc Lâm Phiên Phiên căn bản không để ý đến anh, không nhìn anh lấy một lần, lại nói với mẹ của cô “Mẹ, dự án lần này đối với công ty chúng con rất quan trọng, sếp tổng rất coi trọng, với tư cách là thư ký của ông ấy, trách nhiệm đối với việc này cũng rất quan trọng,sếp tổng vì muốn con có thể phối hợp cùng ông ấy làm việc để có kết quả tốt hơn, nên đã thuê cho con một căn phòng đơn giản ở gần công ty, muốn con chuyên tâm vào công việc, làm tốt hạng mục lần này, vì vậy, chiều hôm nay con dự định sẽ chuyển đi.”
“Sao lại đột ngột thế ?”
Bà Lâm giật mình đứng dậy trong sự kinh ngạc.
Hoắc Mạnh Lam sau khi nghe Lâm Phiên Phiên nói xong thì sắc mặt hoàn toàn biến thành màu xám xịt, giọng lạnh lùng nói: “Hạng mục quan trọng như thế nào mà cần phải chuyển ra ngoài ở, không được, tôi không đồng ý, cô không được chuyển đi đâu cả.”
Không cần biết Lâm Phiên Phiên có thật là vì công việc nên chuyển ra ngoài ở không, Hoắc Mạnh Lam đều không cho phép chuyện ấy xảy ra, vì anh ta biết, chỉ cần Lâm Phiên Phiên bước ra khỏi cửa ngày hôm nay thì sẽ không quay về, đến lúc đó anh ấy muốn gặp cũng không thể gặp được nữa.
Lâm Phiên Phiên cười lạnh lùng: “cho dù anh có đồng ý hay không, tôi đều sẽ chuyển đi .”
“Cô dám ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!