Cứ giằng co như vậy, cho đến khi màn đêm buông xuống, con sói hoang vẫn không hề rời đi. Trong rừng núi từng đợt gió lạnh thổi qua, trời bắt đầu mưa nhỏ, rồi càng lúc càng to, mưa như trút nước, nước mưa làm cho nước ở trong hồ dần dần dâng cao, chảy cuồn cuộn.
Những con sói hoang dường như linh cảm thấy điều gì đó, lúc này mới gầm gừ vài tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hàn Phiêu vừa nhìn liền thở phào một hơi, lại nhìn thấy nước trong hồ không ngừng dâng cao, trong lòng vừa cảm thấy yên tâm được một chút thì lại bắt đầu lo lắng.
Lâm Phiên Phiên cũng thấy cái hồ suối nhỏ lúc nãy giờ đây biến thành dòng sông cuồn cuộn sóng nước, kinh ngạc nói: “Trời ơi, cứ thế này, nước sẽ dâng cao rồi chảy vào trong, nhấn chìm cả hang động đó, chúng ta làm thế nào bậy giờ, hay nhân lúc nước chưa tràn qua bờ chúng ta nhảy xuống trước đi?
Hàn Phiêu nghi ngờ lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, bây giờ nước trong hồ chảy siết như vậy, dưới đáy sẽ càng cuộn trào dữ dội, chúng ta nhảy xuống sẽ lập tức bị cuốn đi, nguy hiểm lắm.”
Lâm Phiên Phiên thấy rất có lí, ngồi lên trên mặt một phiến đá ở trong động, lo lắng nói: “Giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện nước trong hồ đừng tràn vào động thôi.”
Nếu không thì cô và Hàn Phiêu chỉ còn con đường chết.
Hai người đợi chờ trong sự thấp thỏm lo lắng, màn đêm trong khu rừng ngày càng lạnh lẽo, Lâm Phiên Phiên ôm chặt đôi chân đang run lên cầm cập của mình.
Hàn Phiêu vội vàng cởi áo của mình choàng lên người Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu lên, vội nói: “Anh đưa áo của mình cho tôi, anh sẽ bị cảm lạnh đó.
Hàn Phiêu lắc đầu cười, “Tôi không như cô, tôi là đàn ông, tôi không sợ lạnh.”
Vừa nói vừa bắt đầu vận động cho ấm người.
Lâm Phiên Phiên cảm kích nhìn anh cười, liền không nói nhiều nữa, nhớ lại câu Hàn Phiêu nói lúc chạy trốn “sống chết có nhau”, đến giờ vẫn khiến trái tim của cô thổn thức không thôi.
Bây giờ cô ấy có thể khẳng định, Hàn Phiêu thực sự thích cô.
Nhưng có những chuyện càng biết rõ càng ngại ngùng.
Đêm đen như mực, mưa cũng dần dần ngớt, nước trong hồ quả thực không tràn vào cửa động, nước dừng ở độ cao cách cửa động khoảng 50m
Tuy rằng Hàn Phiêu và Lâm Phiên Phiên không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng cũng bị nhốt trong hang động, không vào được cũng chẳng ra được.
Trong động thực sự rất lạnh rất ẩm ướt, Lâm Phiên Phiên lạnh đến run cả người, cuối cùng đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng “lạnh quá, lạnh quá….
Lâm Phiên Phiên nhắm mắt, miệng mấp máy không rõ đang nói gì
Hàn Phiêu không thể quan tâm đến khác biệt nam nữ nữa, kéo Lâm Phiên Phiên lại ôm trọn vào lòng, dùng hơi ấm cơ thể của mình để sưởi ấm cho Lâm Phiên Phiên
Lúc này, Lâm Phiên Phiên đã lạnh tới mức tê liệt thần kinh, đôi mắt trùng xuống không thể mở ra, vừa cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của Hàn Phiêu, bằng chút ý thức còn sót lại cô càng dựa gần vào lòng anh, giống như con mèo nhỏ cuộn tròn cơ thể rúc vào lòng Hàn Phiêu
“Đừng động đậy!”
Giọng nói khàn khàn của Hàn Phiêu vang lên, cái người ban đầu tưởng chừng như rất lạnh lùng, lúc này đây bị hành động của Lâm Phiên Phiên làm cho toát hết mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nề
Nhưng Lâm Phiên Phiên lúc này làm sao còn nghe được lời anh ấy nói, đôi tay lạnh băng của cô không hề an phận mà bắt đầu xoa xoa tấm lưng nhẵn nhụi của anh, tham lam chiếm lấy hết hơi ấm và nhiệt độ của làn da ấy, gương mặt cứ dụi đi dụi lại trên ngực anh.
Hàn Phiêu cảm thấy cổ họng càng ngày càng khô rát, máu trong người ngày càng sôi sục, nửa thân dưới không kìm chế được mà cương cứng, dựng đứng giữa hai bờ mông trắng ngần của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên lúc này đã mơ hồ cảm nhận được, thấy phía dưới mông mình có cái gì đó cứng rắn mà nóng hổi, lại không cảm thấy có gì nguy hiểm, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm hơi ấm trong lòng của Hàn Phiêu.
“Phiên Phiên…”
Hàn Phiêu khổ sở khống chế sự xúc động trong lòng, ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, cố gắng nhẫn nhịn thực hiện hành động tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!