Chap 14 : ở lại
Đi vào chợ cô và hắn dừng ở một rạp bán cá . Cô muốn làm cá chiên xù là món yêu thích của mẹ
" Cô ơi , con cá này bao nhiêu ạ ? "
" Sáu mươi ngàn một ký con này to ăn ngon lắm đấy "
Trần Nguyệt Nhi nhìn nó to thật chắc cũng gần hai ký
" Một ký mắc vậy ? năm mươi ngàn một ký chốt giá "
Bà bán cá nghe cô trả giá xong liền từ chối , nhìn bên cạnh thấy hắn bảo :
" Cô gái ơi , Trả như thế tôi không bán được đâu . Nhìn chồng cô trông đẹp trai ăn mặc bảnh bao như thế chắc không phải người khó khăn cô đừng trả giá nữa "
Dương Lục Phong bị hiểu lầm thành " chồng cô " không khó chịu lại , hắn thấy cũng không tệ ?
Thấy vui hắn liền bảo
" Cô thật có mắt nhìn vậy cháu lấy nhé "
Trần Nguyệt Nhi ngăn lại bảo :
" Không , năm mươi lăm cô thấy được không ? "
Thấy cô bán cá không nói gì cô nói tiếp :
" Cô nhìn xem giờ này cũng trễ chắc không ai đến chợ nhiều cá để vậy thì chắc đến mai nó sẽ..." - Cô tỏ vẻ khó nói nhìn cô bán cá
" Thôi được rồi , chốt giá tui bán cho cô cậu "
Cô vui mừng quay sang nhìn hắn trả tiền . Đi qua những nơi khác cô cũng trả giá rất nhiều . Hắn nhìn cô không nhịn được cười
" Anh cười cái gì ? "
Hắn xách đồ giúp cô cười nói :
" Bây giờ mới biết em keo đấy "
" Anh đừng nhìn vậy mà cười nha . Đây gọi là tiết kiệm không phải sao ? "
Cô hãnh diện nhìn hắn " đi chợ phải trả giá "
Cả hai về đến, cô liền vào bếp phụ mẹ nấu bữa tối
còn hắn sau khi giúp cô rửa rau thì ngồi đánh cờ với cha cô . Thỉnh thoảng còn nghe tiếng ve kêu đây là bầu không khí cô rất nhớ khi ở chốn đô thị đông đúc, xe cộ tấp nập .
Dương Lục Phong đánh cờ với ông Hùng lâu lâu mới dám đánh thắng một bàn . Cả hai vừa chơi vừa uống trà nói rất nhiều chuyện thỉnh thoảng hắn quay sang nhìn lén cô đang phụ mẹ ở bếp , xem khung cảnh mọi thứ trong lòng hắn hiện lên sự ấm áp bấy lâu chưa có được . Đang còn trong suy nghĩ của mình , bà Trần Giang lên tiếng gọi :
" Hai người đừng chơi nữa xong bữa tối rồi đây "
Hắn nghe xong mau chóng dọn dẹp bàn sau đó vào trong giúp đem thức ăn ra . Ba cô ngồi đó nhìn hắn mỉm cười gật đầu như đã chấm điểm hắn rồi chăng ?
Bốn người bắt đầu bữa tối , vừa ăn vừa nói chuyện với nhau đôi lúc còn có tiếng cười vang . Hắn không chỉ ăn còn gắp thức ăn cho cô rất nhiều
" Anh ăn nhiều vào nãy giờ toàn gấp cho em "
Trần Nguyệt Nhi thấy hắn ít động đũa chủ yếu gấp cho cô tuy cô đến với hắn vì lợi ích nhưng hắn đối với cô không tệ mà còn rất tốt .
Bà Nguyễn Giang kên tiếng bảo :
" Tối nay hai đứa ở lại đây một đêm đi trời cũng tối lái xe về cũng mất ba tiếng rất nguy hiểm "
Ba cô thấy vậy cũng nói :
" Mẹ con nói đúng đó . Hai đứa cứ ở lại nhà ta tuy không lớn nhưng có đủ hai phòng "
" Vậy con không từ chối ạ " - hắn nghe được ở lại liền vui vì hắn thích cảm giác gia đình này
Cô cũng gật đầu đồng ý dù sao không phải khi nào cũng về đây thăm ba mẹ .
Tối mọi người cũng khá mệt , ba mẹ cô cũng lớn tuổi nên về phòng nghĩ ngơi . Hắn ngồi trong phòng lúc sau cô ôm theo một bộ chăn vào đưa hắn
" Anh trải này nằm đỡ, tìm mãi mới thấy bộ này anh mặc đỡ tối nay "
Hắn ôm lấy chăn nhướng mày nhìn cô hỏi :
" Vậy em ngủ ở đâu "
" Tất nhiên là trên giường rồi "
Dương Lục Phong hờn giận nhìn cô " vậy mà lại không cho hắn nằm cùng " . Cầm lấy bộ đồ đi thay dù sao mặc cả ngày một bộ cũng khá khó chịu .
Trần Nguyệt Nhi nằm trên giường nghe tiếng ve kêu thoải mái thoáng chốc liêm diêm muốn ngủ .
Đến nửa đêm cô nghe tiếng đập tay nên tỉnh dậy thấy hắn đang đập muỗi , cô phì cười cũng khá xót trong lòng không suy nghĩ nhiều liền nói :
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!