"Quản gia Lệ đúng là vẫn nhạy bén"
Bà ta di chuyển ánh mắt trên người cô đánh giá trên xuống dưới không hề khiến bà hài lòng chỗ nào sao thằng con trai bà lại mê mệt đến gần một năm trời ? Hồ ly đúng là hồ ly chỉ có con dâu tương lai gia thế lại còn phù hợp mới khiến bà hài lòng.
" Cô vào trong làm trái cây đem ra đây"
"V..Vâng"
Cô nhanh chóng lui vào trong tìm trái cây gọt ra dĩa . Lúc sau cô cầm đĩa trái cây được cắt gọn gàng đem ra đặt nhẹ lên bàn hơi lo lắng nói:
"Mời phu nhân dùng ạ"
Bà ta không thèm nhìn lấy một cái lên tiếng:
"Quản gia Lệ đem đổ vào thùng rác giúp tôi"
"Vâng , phu nhân"
Trần Nguyệt Nhi lúc này ấm ức đến mức muốn khóc thật sự không khóc được . Cô bị sỉ nhục nhưng không thể lên tiếng.
Bà ta vẫn không muốn tha cho cô vì chính bà biết nếu cô gái này không chịu được phải rời đi mới là tốt . Con trai bà nhất quyết nó sẽ không buông tay khi cô ta còn bên cạnh.
" Đến lúc ta phải chỉnh lại cái nhà này rồi . Không thể để một người thường bước chân vào nhà họ Dương bên cạnh con trai ta. Cô Trần tôi nói vậy đúng không ?"
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta , cố chấn an bản thân trả lời :
"Thưa phu nhân ... đúng ạ"
" Quả nhiên như lời đồn cô Trần rất thông minh . Vậy cô biết phải làm gì rồi đúng không ?"
"Vâng ... thưa phu nhân . Tôi sẽ lên phòng chuẩn bị ngay"
Trần Nguyệt Nhi quay mặt đi cũng là lúc nước mắt cô không thể kiếm được mà rơi xuống im lặng mà khóc . Cô không thể ở đây được nữa vốn ban đầu nó cũng không phải nơi cô thuộc
về.
Quản gia Lệ thấy cảnh này buồn thay cho cô cũng tiếp xúc với cô một thời gian không ngắn cũng không dài nhưng lão đã sống được hơn nửa đời người đương nhiên hiểu được con người của cô gái này lương thiện , dễ mến chỉ có chút bướng . Tuy ở với thiếu gia nhưng chưa bao giờ đua đòi hay xin tiền mua một chiếc túi cho riêng mình .Bây giờ lại chịu cảnh bị sỉ nhục như vậy. Thiếu gia à về mau lên cô ấy sắp phải đi rồi .
Ánh Tuyết ngồi kế bên nhìn cô như vậy trong lòng cũng hả dạ . Cô ta muốn ra tay từ lâu nhưng phải chờ thời cơ chính mùi có một người chống lưng cho cô ta không ai khác chính là Phu nhân nhà họ Dương . Không uổng công bấy lâu nay cố gắng lấy lòng bà ta . Từ lần đầu tiên gặp hắn ở bữa tiệc trong lòng cô ta đã nhìn trúng người đàn ông tên Dương Lục Phong ngay khi trở về cầu xin cha mẹ được liên hôn với nhà họ Dương. Cứ thế mong muốn của cô ta từng chút có được . Để được bước chân vào nhà họ Dương được làm vợ hắn ta có nguyện làm tất cả.
Chưa đến hai mươi phút , Trần Nguyệt Nhi kéo theo một chiếc vali lớn và một túi nhỏ đi xuống. Cô kéo đến ngoài cửa cúi đầu chào sau đó lui ra quản gia Lệ muốn đến kéo cô lại nhưng không thể
"Chờ đã "- Ánh Tuyết lên tiếng
Cô dừng chân quay lại nhẹ giọng hỏi :
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!