Ánh Tuyết đi đến cầm lấy đôi giày lên tặc lưỡi nói
"Đôi giày này tôi nhớ không lầm là sản phần mới ra nhất của Channel giá rất cao không phải ai cũng mua được . Một người như cô sao có tiền để mua nó ?"
"Đây... đây chính là ...."
"Là tôi mua tặng cho cô Trần" - Quản gia Lệ lên tiếng
") từ lúc nào ông lại tốt bụng vậy"
Tuy biết ông ta nói dối nhưng không thể vạch trần tuy chỉ là quản gia những ả biết quan hệ và vị thế của ông ta bên cạnh thiếu gia bao lâu thì tài sản cũng không ít vì thế ông ta hoàn toàn có thể mua được đôi giày này.
Trần Nguyệt Nhi nhịn nhục đem quần áo bỏ lại vào vali cô thực sự muốn khóc nhưng không thể cho người khác thấy được cô yếu đuối .
Đến đây với tâm trạng miễn cưỡng không vui lúc rời đi lại uất ức , bị ức hiếp tủi thân. Trần Nguyệt Nhi quay lại nhìn căn biệt thự lớn cánh cổng đang dần đóng lại . Nhìn lại nơi cho cô biết rất nhiều thứ có lẽ cô cũng chẳng quên được.
Cô kéo chiếc vali lớn đi trên đường cũng không biết đi đầu . Nhà thuê cũng trả từ lâu xung quanh lại không có xe
" Huhuuuu .... hức ..."
Đến trưa Dương Lục Phong về sớm hơn thường ngày vì cô có nói sẽ làm bánh cho hắn. Bước vào trong không thấy hình ảnh cô ngồi chờ ở phòng khách ngược lại là mẹ anh và cô ta.
Bà Lan Xuân thấy hắn về bảo:
"Về rồi ? Ăn cơm trưa đi"
" Mẹ! Sao lại đến đây ?"
" Sao ? Mẹ không được đến thăm coi trai của mình sao ?"
" Mẹ làm gì cô ấy ?"
Hắn di chuyển nhìn sang quản gia Lệ lúc này ông ta hiểu ý đi đến nói:
" Thiếu gia, thiếu phu nhân dọn đồ kéo vali đi được hơn một tiếng rồi"
Dương Lục Phong tức giận quát:
"Ai cho các người quyền đuổi cô ấy đi hả ?"
Bà ta nghe quản gia xưng hô" Thiếu phu nhân" tức giận mắng
" Cái gì mà thiếu phu nhân ?"
"Đúng cô ấy sẽ là thiếu phu nhân tương lai ngoài cô ấy đừng hòng ai có được vị trí này"
" Con...ta thấy nó đã mê hoặc con rồi"
Hắn quay mặt đi ra ngoài tìm cô , nói với quản gia Lệ:
"Tiễn khách , tôi không thích có người lạ"
"Vâng thiếu gia "
Quản gia Lệ quay lại cúi người đưa tay về phía cửa nhìn bà ta và Ánh Tuyết
"Phu nhân , Tuyết tiểu thư xin mời"
Bà Lan Xuân nghe vậy liền tức muốn hộc máu . Ngay cả thằng con trai cũng đuổi bà sao ? Cả Ánh Tuyết cũng bất ngờ vì hắn đã muốn cho cô ta danh phận từ lâu rồi sao ?
Dương Lục Phong lái xe chạy khắp nơi đi tìm cô đến những nơi có hay đến với cả gọi cho bạn thân cô cũng không biết . Lòng hắn chưa bao giờ sốt ruột như hiện tại lo lắng cho cô hiện giờ có ổn không ? Hắn gọi cho Trương Kiệt
"Tìm vị trí cô ấy hiện tại cho tôi"
"Vâng"
Dương Lục Phong đã lái xe chạy một vòng thành phố vẫn không thấy người . Tại hắn không lường trước được mẹ hắn sẽ đến làm điều này
Reng reng reng Trường Kiệt gọi điện đến
" Dương tổng, hiện giờ cô ấy đang ở nhà lớn của Bạch Thành"
Trần Nguyệt Nhi ngồi phòng khách cùng Thanh Hạ ở nhà Bạch Thành do trên đường Thanh Hạ tình cờ thấy cô kéo vali to đi trên đường nên dẫn cô về .
Thanh Hạ nghe toàn bộ câu chuyện bản thân cũng là phụ nữ rất đồng cảm với nỗi khổ của nhau . Không môn đăng hộ đối thật khổ với cô ấy.
Bạch Thành ở trong bếp làm thức ăn anh thấy cô mang theo vali cũng hiểu một phần nào đó.
Thanh Hạ nghe vậy bất mãn thay hỏi cô:
"Vậy Dương tổng có biết không ?"
Trần Nguyệt Nhi lắc đầu trả lời
"Lúc đó anh ấy không có ở nhà chắc giờ này cũng biết rồi"
" Cô phải gọi cho Dương tổng sau đó cả hai người cùng nhau giải quyết. Chỉ có anh ấy mới bên cạnh có những lúc này "
Rầm Rầm rầm, cánh cửa bị ai đập vào còn chuông bị bẩm liên tục . Bạch Thành từ trong bếp chạy ra mở cửa
Dương Lục Phong thấy cửa mở lập tức đi thẳng vào trong tìm.
" Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi"
Cô bất ngờ hắn tìm đến đây, chưa đầy ba giây có được ôm gọn trong lồng ngực của hắn. Thấy cô bình an hắn nhẹ lòng nói:
"Sao anh gọi không nghe máy ? Có biết anh lo lắng lắm không ?"