"Lục Phong , anh biết hôm nay tôi đến đây để kết hôn với Lâm Việt mà đúng không ? Chắc anh cũng biết thời gian qua tôi và con được sống mọi thứ đều nhờ Lâm Việt . Nợ anh ấy quá nhiều rồi nên chúng ta không thể quay lại được nữa . Buông tay đi được không ? "
Hắn lắc đầu phủ nhận ôm lấy cô vào lòng , trái tim đau như bị ai cắt ra từng
mảnh
" Không phải vì thế mà em kết hôn với hắn . Anh thật sự không thể buông tay để em đến với người khác nhìn em và người đó sinh con , sống với nhau. Anh xin em quay lại với anh được không ? Anh không thể sống thiếu em"
Trần Nguyệt Nhi rơi nước mắt tại sao hắn và cô lại ra bước đường này . Nếu quay lại thì Lâm Việt sẽ ra sao ? Không được , đã nợ anh ấy quá nhiều không thể làm Lâm Việt tổn thương thêm.
Cô gắng sức dùng một lực đẩy hắn ra , hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm kiên định
“ Lục Phong , chúng ta thật sự không thể."
“ Đừng ép anh”.
Cô quay mặt đi không để ý đến hắn muốn mở cửa đi ra ngoài , hắn không thể để cô ấy đi như vậy đến bên người đàn ông khác . Bạch Dương Lục Phong đánh thẳng vào lưng cô ngất đi.
" Nguyệt Nhi , xin lỗi em”.
Hắn bế cô trên tay đi thẳng ra ngoài , ai cũng bất ngờ không lẽ hắn động thủ trước rồi ? Lâm Việt và Lâm Nhất Tuấn thấy cô ngất đi liền vội muốn xông đến nhưng không được . Cậu nhóc thấy mẹ như vậy hốt hoảng lên tiếng gọi :
“ Mẹ ơi ... mẹ .. ông chú xấu xa bỏ mẹ tôi ra... Huhuuu”
Nghe tiếng cậu nhóc , Dương Lục PHong dừng chân quay lại nhìn đứa con trai của mình . Hắn không thể để con mình gọi kẻ khác là ba ở bên ngoài không mang họ Dương , ra lệnh
“ Đem tiểu thiếu gia theo , nhớ không để bị thương . Nếu không tự biết hậu quả ”
“Vâng”- Vệ sĩ cùng nhau lên tiếng
Năm người vệ sĩ tiến lên bao vây Lâm Việt muốn giành lấy cậu nhóc trên tay
" Các người tránh ra”- Lâm Việt khó chịu lên tiếng
“ Lâm papa.. cứu mẹ ... huhuuu”- cậu bé dựa vào vai anh khóc
Lý Tuân từ sau đi đến bình tĩnh đưa ra ý kiến
“ Lâm tổng , tôi không muốn xảy ra cảnh đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia . Cậu xem đưa cho chúng tôi đi , dù sao đây cũng là con của Dương tổng chắc chắn không bị ngược đãi”
Lâm Việt nhìn cậu nhóc trên tay suy nghĩ lời của Lý Tuân không phải là không có lý . Với tình cảnh bây giờ anh không mang theo người cũng chẳng thể chống trả được . Có trách là trách chính anh không phòng bị trước . Anh nhìn cậu nhóc trên tay nói
" Lâm Nhất Tuấn , con đi theo chú này đến chỗ của mẹ trước nhé”
Cậu nhóc ôm chặt cánh tay anh khóc lóc không chịu theo
“ Con không muốn đi với các người xấu xa này , con muốn ở với Lâm papa”
“ Ngoan , con không muốn gặp mẹ sao ? Đi thăm mẹ con trước sau đó papa sẽ đến rước ha mẹ con được không ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!