Ngồi trên xe mà trái tim cô cứ đập thình thịch không ngừng, liên tục hối thúc tài xế chạy nhanh lên, nhưng bây giờ đang là giờ tắc đường, Nam Ngữ không thể chờ thêm được nữa, trực tiếp xuống xe chạy bộ đến đó.
Vừa chạy mà cô không ngăn được những suy nghĩ là Gia Kỳ sẽ gặp chuyện, sẽ gặp kẻ xấu, hoặc ở một nơi nào đó đang gọi mami…chỉ cần nghĩ tới con trai cô đang ở một mình bên ngoài là trái tim cô đau đến thắt lại không chịu đựng nổi nữa rồi, hơn nữa cậu còn đang bị bệnh.
“Dì Thẩm!”
Nam Ngữ cuối cùng cũng tới bệnh viện, vừa trông thấy dì Thẩm, cô đã vội vàng lao tới bám chặt lấy tay áo của bà ấy, sắc mặt tái nhợt.
“Kỳ Kỳ…Kỳ Kỳ đâu rồi…”
“Nam Ngữ, bình tĩnh lại đã…”
Dì Thẩm trông thấy vô cùng xót xa “Lỗi là tại tôi, tôi chỉ vừa mới đi vệ sinh, lúc quay lại đã không thấy Kỳ Kỳ đâu cả…”
Nam Ngữ cố đè nén lại sự kích động trong lòng, bình thường con trai cô cũng không bao giờ tùy tiện ra ngoài, dì Thẩm cũng trông chừng rất cẩn thận, chẳng lẽ là lại có người vào đây bắt cóc Kỳ Kỳ đi mất?
Cô nghĩ đến một người, là Nam Vĩ.
Người cô thoáng run lên, Nhiễm Hải cũng biết tin từ xa chạy tới, anh ta lên tiếng.
“Nam Ngữ, cô bình tĩnh lại, tôi đã kiểm tra camera rồi, là Kỳ Kỳ tự ý một mình đi ra ngoài chứ không hề có ai khả nghi tới bắt cậu bé cả.”
“Nó đi đâu…con trai của tôi rốt cuộc đi đâu…”
Cô chuyển sang túm chặt lấy áo của Nhiễm Hải, khóe mắt đã đỏ rần, giọng nói thổn thức, cả người run rẩy đến anh ta cũng xót thương.
“Trên camera ghi hình Kỳ Kỳ lên một chiếc xe rồi rời đi. Chúng tôi cũng tìm ra biển số xe rồi, đang liên lạc với cảnh sát để tìm người đàn ông lái chiếc taxi đó.”
Nhiễm Hải đột nhiên nắm lấy hai bờ vai đang run rẩy của cô, nhẹ giọng trấn an, lúc này anh ta giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Nam Ngữ.
Nhưng Nam Ngữ không nghe lọt tai thêm được chữ nào nữa, cô vùng ra khỏi Nhiễm Hải chạy đi tìm con.
“Nam Ngữ!”
Anh ta vừa đuổi theo, bắt lấy tay cô kéo lại, lúc này nước mắt cô đã không nhịn được mà tuôn trào chảy trên hai gò má, con trai cô rốt cuộc đang ở nơi nào, nếu bây giờ không thể tìm thấy Kỳ Kỳ, cô sẽ đau đến chết mất.
Chứng kiến cô khóc thảm thiết, Nhiễm Hải không biết nói gì ngoài những lời động viên trấn an cô.
“Nam Ngữ, cô đừng quá kích động, Kỳ Kỳ nhất định không sao đâu, cậu bé là một đứa trẻ thông minh, cô nghĩ lại xem lần gần nhất Kỳ Kỳ có biểu hiện gì lạ không? Hay là nói muốn đi tìm ai không?”
Cô chợt nhớ lại, cuộc điện thoại cuối cùng khi cậu gọi với cô là chiều nay, còn nhắc đến Mộ Hàn, Kỳ Kỳ nói rằng rất nhớ Mộ Hàn…
Chẳng lẽ là Kỳ Kỳ một mình đi tìm Mộ Hàn hay sao?
“Mộ Hàn…là Mộ Hàn…”
Nam Ngữ luống cuống lấy điện thoại định gọi cho anh nhưng phát hiện mình lại không có số điện thoại của anh, điện thoại cũ của cô đã mất rồi, Nhiễm Hải lập tức gọi cho Mộ Hàn.
“Cô đừng lo, tôi có số điện thoại của Mộ Hàn.”
Bây giờ cô cũng không còn tâm trí nào mà quan tâm tới tại sao Nhiễm Hải lại có số điện thoại của anh nữa, nhưng đã gọi mấy cuộc mà Mộ Hàn không bắt máy, anh không có thói quen nghe điện thoại trong khi đang gặp đối tác nên đã để chế độ im lặng. Hơn nữa đối tác lần này gặp mặt cũng có chút phiền phức.
“Tổng giám đốc Mộ, anh có chuyện gì vậy mà từ nãy đến giờ đều nhìn điện thoại thế?”
Bạch Nhược Vy nhìn anh cười, nói. Hôm nay cô ta đặc biệt mặc một chiếc váy cổ trễ, gần như nửa bộ ngực lộ ra trước mắt, nhưng Mộ Hàn dường như lại chẳng quan tâm.
“Không có gì đâu.”
Mộ Hàn lạnh lùng nói.
Bạch Nhược Vy cười khẽ, lời đồn về tổng giám đốc Mộ của SG lạnh lùng như băng, đối với phụ nữ không chút cảm xúc quả thật không sai. Ngay từ khi gặp anh, cô ta đã cảm thấy người đàn ông như thế này mới xứng đáng làm chồng của cô ta rồi.
“Tổng giám đốc Mộ, anh đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa?”
Cô ta đặt dĩa xuống, sau đó còn cố tình chạm vào bàn tay của anh nhưng Mộ Hàn đã rụt phắt tay lại, lạnh nhạt đáp.
“Rồi.”
Bạch Nhược Vy bị quê độ bèn rụt tay lại, anh lại tiếp tục nói.
“Vấn đề trong hợp đồng chúng tôi đã ghi rõ ràng rồi, nếu như cô không có thắc mắc gì thêm thì có thể kí tên, còn nếu cô thắc mắc gì có thể hỏi trợ lý Lưu.”
“Không…”
Nụ cười trên môi cô ta cứng đờ, sau đó như chợt khám phá ra điều gì, liền đứng dậy tới ngồi bên cạnh anh, thân hình lả lơi dựa sát vào tay anh.
“Tổng giám đốc Mộ, anh đừng lạnh lùng như thế chứ…ý của tôi là chúng ta có thể không nói đến chuyện công việc được không? Tôi có một lời đề nghị rất hấp dẫn..”
Mộ Hàn buông dĩa xuống, nghoảnh sang nhìn cô ta, khóe môi anh khẽ nhếch lên rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô ta say đắm.
“Tổng giám đốc Mộ, anh thấy thế nào?”
Bàn tay của cô ta như con rắn chạm vào ngực anh, nhưng Mộ Hàn chưa kịp hất tay cô ta ra thì một cốc nước đã hất thẳng vào khuôn mặt của Bạch Nhược Vy, cô ta hét lên một tiếng rồi đứng bật dậy, nước nhỏ tong tóc ướt đẫm xuống cả người cô ta. Mà người vừa làm chuyện này lại chỉ là một cậu bé.
“Mau tránh ra! Ai cho dì chạm vào baba của tôi hả?!”
Kỳ Kỳ lớn tiếng, ban nãy bị chặn ngoài cửa mãi mới lẻn vào được, không ngờ vào đây lại thấy cảnh bà cô này bám lấy baba.
“Dì?!”
Bạch Nhược Vy tay run run chỉ vào Kỳ Kỳ, cô ta như thế này mà bị gọi là dì sao?!
“Đúng vậy! Là một bà dì vừa già vừa xấu, lại còn không biết xấu hổ!”
Mộ Hàn cũng ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của cậu, Bạch Nhược Vy tức giận vung tay muốn trừng trị thằng nhỏ xấc láo này ngay lập tức, nhưng bàn tay chưa kịp hạ xuống đã bị anh nắm chặt lấy, ngay sau đó tiếng kêu oai oái của cô ta lại vang lên.
“A…đau quá!”
Gương mặt anh lạnh lùng đáng sợ, cổ tay cô ta cảm tưởng như sắp gãy tới nơi rồi, đôi mắt hẹp, dài lóe lên tim âm u, băng lãnh, giọng nói phát ra càng khiến Bạch Nhược Vy run rẩy thấu xương.
“Cô dám động đến con trai của tôi?”
“Không…tôi không dám, xin anh hãy buông tay ra đi.”
Cô ta khẩn khoản cầu xin, Mộ Hàn hừ lạnh một cái rồi hất mạnh tay cô ta đi, cả người cô ta mất đà ngã xuống đất. Bạch Nhược Vy kinh hoảng nhìn lên người đàn ông cao cao tại thượng này, tại sao anh lại có con được? Trong khi theo thông tin cô ta điều tra là bên cạnh anh không hề có bất cứ một cô gái nào.
“Baba!”
Kỳ Kỳ hướng ánh mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn anh, Mộ Hàn lấy khăn lau tay như vừa chạm vào một thứ bẩn thỉu, sau đó mới bế Kỳ Kỳ lên.
“Tại sao con lại đến đây?”
Anh hỏi, thanh âm trầm thấp dịu đi khác hẳn ban nãy.
Cậu ôm lấy cổ anh thân mật, cười híp mắt nói.
“Con nhớ baba, con muốn đi tìm baba.”
“Con đến đây một mình?”
Anh nói với cậu nhưng ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa.
Gia Kỳ biết ngay baba đang mong chờ mami sẽ xuất hiện, nhưng mami lại không có ở đây.
“Là Kỳ Kỳ lén trốn đi, mami không biết, Kỳ Kỳ tưởng baba và mami giận nhau nên Kỳ Kỳ gọi điện cho baba mãi baba không nghe máy…”
Nói như vậy là giờ này cô đang không biết Gia Kỳ đến tìm anh, nhất định là cô đang rất lo lắng.
“Kỳ Kỳ, lần sau con không được tự ý đi tìm baba nữa nghe chưa, ở bên ngoài rất nguy hiểm, hơn nữa mami con sẽ rất lo lắng.”
Mộ Hàn nghiêm giọng nói, Gia Kỳ buồn bã ỉu xìu nỉ non bên tai anh.
“Con rất nhớ baba…”
Một câu này nói ra, anh đang định trách mắng cậu lại không nỡ, vị tổng tài bá đạo mọi khi như nghẹn lại trong cổ họng, Kỳ Kỳ cũng không phải là con trai ruột của anh nhưng tại sao anh lại cảm thấy rất thân thiết và yêu quý cậu bé? Nếu như nói rằng anh yêu cô nên mới quý Kỳ Kỳ thì cũng không phải, tình cảm của anh dành cho cậu bé cứ như là đã tồn tại từ lâu rồi, giống như một hạt giống trong tim, vì gặp cậu mà lớn lên.
“Baba xin lỗi vì đã không nghe điện thoại của con…”
Mộ Hàn khẽ vuốt mái tóc ngắn mượt mà của cậu bé, Bạch Nhược Vy vẫn đang kinh ngạc ngồi dưới đất, tầm mắt anh đột nhiên dừng lại ở vết thương trên chân của Kỳ Kỳ, lo lắng định đưa cậu trở về bệnh viện.
Nhưng anh vừa định cất bước đi thì Nam Ngữ lúc này đã tới nơi, cô và Nhiễm Hải đã lần ra người tài xế taxi đến nhà hàng này, Nam Ngữ vừa nhìn thấy Kỳ Kỳ đang ở trong tay anh, sự lo âu trong lòng cô mới được buông xuống, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người lập tức chạy đến.
“Kỳ Kỳ!”
Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng mami gọi, ngoảnh đầu kêu “Mami!” nhưng cậu nhớ ra mình vừa lẻn đi, thế là lại bám chặt lấy Mộ Hàn không rời.
“Kỳ Kỳ…con chạy đi đâu vậy hả…có biết con làm mami lo lắng cỡ nào không?”
Giọng nói của cô đã hơi nghẹn ngào, định đoạt lấy Kỳ Kỳ trên tay anh nhưng cậu vẫn cố chấp ôm chặt lấy cổ anh.
Nhiễm Hải cũng chạy tới cùng Nam Ngữ, trên người anh ta vẫn khoác áo blouse trắng, từ khi cô xuất hiện thì ánh mắt của anh đã không hề rời khỏi cô, tay cô khẽ chạm vào người anh, giống như có một dòng điện chạy ngang qua người, Mộ Hàn liền hít sâu một hơi.
“Con không muốn! Con muốn ở cùng baba cơ!”
“Kỳ Kỳ, con đừng nghịch nữa, mau theo mami về!”
Bình thường cậu rất nghe lời cô, sao bây giờ đột nhiên lại cứng đầu như vậy?
Nam Ngữ không muốn mạnh tay sợ làm con đau, Mộ Hàn im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
“Nam Ngữ.”
Thanh âm anh trầm trầm, thoáng qua bên tai làm cô khẽ run lên.
Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt vừa đen vừa sâu, nhìn cô chăm chú.
Hình ảnh ngày hôm qua anh tức giận rồi cuồng bạo hôn cô ở nhà hàng lại hiện lên, Nam Ngữ hơi cụp mắt xuống tránh ánh mắt của anh, Nhiễm Hải đứng từ nãy đến giờ bị coi như người thừa, cả Bạch Nhược Vy cũng thế, cô ta cắn môi đứng dậy rời đi, nếu còn ở đây thêm cô ta sẽ chẳng còn chút mặt mũi nào.
“Xin lỗi vì đã để Kỳ Kỳ phiền tới anh.”
Nam Ngữ nói, Mộ Hàn vừa nghe xong đáy mắt đã tối lại, lại là sự khách sáo chết tiệt này!
Dứt lời, anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo đi, Nam Ngữ chưa kịp định thần lại đã bị anh đưa ra ngoài, Kỳ Kỳ thì bị đưa cho trợ lý Lưu, cả người cô bị đẩy vào trong xe ô tô, Mộ Hàn đóng sầm cửa xe lại, ép cô vào ghế, một loạt động tác được anh thực hiện chưa đầy một phút.
“Nam Ngữ, có phải em muốn làm tôi tức điên lên thì mới chịu phải không?”
Gương mặt anh một nửa chìm vào bóng tối, một nửa được ánh sáng bên ngoài hắt vào, càng làm tăng thêm phần quyến rũ mị hoặc. Nam Ngữ có thể cảm nhận được ánh mắt đang dần lộ ra bực bội khó che giấu của Mộ Hàn.
Trong khi anh đem tới tất cả những thứ mà người khác ham muốn cho cô, quan tâm tới cô, nhưng cô lại khách sáo với anh, đến Kỳ Kỳ còn biết nhớ anh, nhưng cô thì lại không!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!