Mạc Gia Uyên cô vì mất máu mà ngất, cộng thêm việc trên người có quá nhiều vết thương. Cô được đưa về phòng hồi sức Tần Gia Hào một bước cũng không rời khỏi cô, anh rất sợ, sợ sẽ mất đi cô thêm lần nữa, với anh một lần là quá đủ rồi.
Anh nhìn cô tay truyền dịch, trên gương mặt nhỏ có vết bầm trong lòng liền cảm thấy khó chịu, bảo bối của anh vì anh mà khổ sở thế này, anh thật sự không muốn để cô chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Tần Gia Hào trên đầu là băng gạt trắng, trên người là bộ đồ bệnh nhân, anh ngồi cạnh giường bệnh của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đang ngủ rất ngon.
“ Bảo bối nhỏ! Xin lỗi em, để em chịu khổ rồi ”.
Anh hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Mạc Gia Uyên.
Ngón tay cô khẽ động đậy, mi mắt khó khăn mở ta chậm chạp tiếp nhận ánh sáng, cô nhìn anh, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Mạc Gia Uyên nhìn anh cô chỉ khẽ mỉm cười.
Cô nhìn thấy Tần Gia Hào im lặng không nói, nước mắt rơi ra, cô thật sự muốn bật cười. Mạc Gia Uyên nhẹ nhàn vươn cánh tay muốn chạm vào anh liền bị anh nắm lấy hôn lên.
Tần Gia Hào lên tiếng đầy dịu dàng “ Bảo bối nhỏ! Sau này không cho em rời xa anh nửa bước, không cho em một mình chịu khổ, em không cần đi làm anh sẽ nuôi em, em không được để bản thân bị thương nữa biết không? Nếu không anh nhất định sẽ đánh đòn em ” .
“ Tần Lão Đại! Anh có biết em là không vậy? Em là Dyan của Mạc Gia em không còn là con nít không thể để anh bao bọc em mãi được ” Mạc Gia Uyên mỉm cười đầy ngọt ngào, giọng nói đầy ấm áp nói với anh.
“ Tần Phu Nhân! Em còn muốn anh sợ hãi đến chet có phải không? Dyan của Mạc Gia là lúc trước bây giờ em là Gia Uyên của Tần Gia Hào là Tần Phu Nhân của Tần Gia là Chị dâu của lũ nhóc Tần Môn biết không? Không cần em động tay động chân, em muốn gì thích gì chỉ cần nói với anh là được ” Tần Gia Hào lắc đầu, anh khó khăn lắm mới tìm được cô, khó khăn lắm mới được cô tha thứ, anh cưng chiều cô còn không hết sao lại nỡ để cô động tay động chân chứ.
Cô đứng trước lí lẽ của anh liền không cãi được chỉ đành gật đầu. Tần Gia Hào anh đời này kiếp này chỉ muốn dành tất cả những điều tốt đẹp cho bảo bối của anh. Tần Gia Hào cẩn thận lấy cháo được quản gia nấu từ Tần Gia mang đến, anh chậm rãi đút cho cô từng muỗng cháo mặc dù anh bị thương còn nặng hơn cô.
Cánh cửa phòng bệnh của cô bật mở, cả hai người đồng loạt quay đầu nhìn sang. Mạc Gia Uyên há hốc mồm nhìn Mạc Tư Thần và cả La Hoàng Nhi tỉnh rồi, hai người họ còn đang đứng trước mặt cô.
Mạc Tư Thần nhìn cô chưa gì đã lên tiếng khiển trách “ Em còn dám để bản thân bị thương đến mức này? Mạc Gia Uyên em thật sự nghĩ ba mẹ anh sẽ không đánh anh hay sao hả? ”
“ Còn chẳng phải tại anh để người ta hại đến mức này sao? Còn hại bạn em ngủ cùng anh lâu như thế ” Mạc Gia Uyên vừa bị anh mình mắng xong liền lạnh lùng nói vẻ mặt vui mừng liền vụt tắt.
Mạc Tư Thần quay sang nhìn La Hoàng Nhi “ Tiểu Nhi! Em nhìn xem nó cứng đầu như vậy sau này em không được học thói hư tật xấu của nó đâu ”.
La Hoàng Nhi bật cười “ Anh đừng trách cậu ấy nữa ” hai người này gọi anh em nhưng thật chất có nhiều thứ khiến cô cứ nghĩ bọn họ là con nít mới lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!