Tiếng gọi của một người phụ nữ vang vọng của căn phòng. Khi người phụ nữ thoát ra khỏi tay của người phục vụ, cô chạy vào trong căn phòng và khóa cửa lại.
Lưu Y Tuyết thấy người phụ nữ gọi Vương Mặc Thoại nên ra hiệu hất đầu về phía người phụ nữ. Vương Mặc Thoại nhíu mày, làm sao anh biết được đây là ai?
Khi cảm thấy đã an toàn, người phụ nữ trẻ tuổi quay đầu lại. Đó là một khuôn mặt tuyệt mĩ. Đôi mắt to, tròn, đen láy. Sống mũi cao, đôi môi dày quyến rũ. Cùng với mái tóc đen tuyền đang xõa ra và lớp trang điểm nhè nhẹ, người phụ nữ này đúng là mĩ nhân.
Lúc này Vương Mặc Thoại mới giật mình. Khuôn mặt này, sao cô ta lại ở đây chứ!?
Lưu Y Tuyết lạ mặt, quay sang hỏi Khải Minh Kiệt thì thấy hắn mấp máy môi: Vị hôn thê.
Người phụ nữ kia bước đến phía Vương Mặc Thoại. Từng bước từng bước vang lên, Vương Mặc Thoại quay đầu đi, đưa tay lên che mặt.
Người phụ nữ thấy vậy liền cáu lên.
"Vương Mặc Thoại! Sao anh dám trốn tôi!"
Lưu Y Tuyết nghe giọng nói của người phụ nữ mà bỗng chốc giật mình. Vẻ ngoài thì là một vẻ đẹp nhẹ nhàng thuần túy, ai ngờ giọng nói lại có sức công phá lớn như vậy.
Vương Mặc Thoại thấy không thể trốn được nữa liền đứng dậy, đưa tay bịt lỗ tai.
"Cô không thể nhỏ miệng một chút à? Nhìn thì rõ là yểu điệu thục nữ, giọng thì cứ như oang oang lên."
Lưu Y Tuyết thoáng bất ngờ trước bộ dạng này của Vương Mặc Thoại. Anh nổi tiếng là công tử ga lăng, luôn lịch thiệp với phụ nữ. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh to tiếng với phụ nữ.
Vị hôn thê của Vương Mặc Thoại tiến đến, kéo cà vạt của anh. "Anh thì sao? Thân là vị hôn phu của tôi, mà lại đi tình tứ với người phụ nữ khác?"
"Người phụ nữ khác?" Anh nhíu mày.
"Đây. Quý cô với mái tóc đỏ thẫm. Anh lại bảo không phải đi?" Người phụ nữ chỉ tay về phía Lưu Y Tuyết.
Vương Mặc Thoại vò đầu. "Bà cô của tôi ơi, người ta là hoa có chủ rồi!"
Người phụ nữ vốn tức giận nay lại càng giận dữ thêm: "Đấy! Đến hoa có chủ rồi mà anh cũng không tha! Còn định lăng nhăng với bao nhiêu loại phụ nữ nữa hả?"
"Chúa tôi, cô..."
Vương Mặc Thoại đang định phản bác thì bị Lưu Y Tuyết cản lại. Cô bước đối diện người phụ nữ, môi nở một nụ cười thật tươi.
"Chào cô. Tôi nghĩ rằng chúng ta có hiểu lầm ở đây."
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, lấy lại dáng vẻ của tiểu thư cao quý.
"Chúng ta có hiểu lầm? Vậy cô có thể giải thích không?"
"Vị hôn phu của cô, là bạn của chồng tôi. Hôm nay chúng tôi hẹn nhau cùng dùng bữa, cô có thể hỏi chồng tôi, anh ấy ngồi đằng kia."
Thấy Lưu Y Tuyết chỉ tay về phía Khải Minh Kiệt đang ngồi ở một góc bàn. Gương mặt lạnh tanh, có vẻ như hắn đã luyện được cách giữ bình tĩnh khi bị làm ngơ.
Người phụ nữ thấy gương mặt quen quen, liền động não nhớ lại đó là ai. Cuối cùng người phụ nữ giật mình, quay sang Lưu Y Tuyết.
"Thì ra cô là Khải thiếu phu nhân! Xin lỗi cô, vừa nãy lỡ nói những lời không hay rồi. Khi tức giận là tôi miệng nhanh hơn não, thành thực xin lỗi."
Lưu Y Tuyết mỉm cười. "Không sao, chỉ là hiểu lầm."
"Tôi là Triệu Tuyết Nghi. Rất vui được gặp cô." Người phụ nữ đưa tay ra trước mặt.
Lưu Y Tuyết nắm lấy bàn tay Triệu Tuyết Nghi, "Thì ra là thiên kim của Triệu thị. Tôi là Lưu Y Tuyết."
"Lưu Y Tuyết? Vậy cô là DPC của Lưu thị?" Triệu Tuyết Nghi ngạc nhiên.
Lưu Y Tuyết mỉm cười. "Tạm thời là vậy."
"Ôi! Tôi hâm mộ cô lắm. Từ một chú quạ nhỏ bỗng thành phượng hoàng. Tôi thích những người có bản lĩnh."
"Cảm ơn cô."
"Chúng ta có thể làm bạn không?"
"Rất hân hạnh."
Hai cô gái lúc nãy còn có xích mích, bây giờ đã trở thành bạn. Thấy Triệu Tuyết Nghi đã quên chuyện gây chuyện với Vương Mặc Thoại, anh thở phào một cái.
Vừa thả lỏng một chút, một bàn tay đập bốp vào vai anh khiến anh giật thót.
"Khải Minh Kiệt, cậu có thể không làm tôi giật mình không? Tim tôi sắp nảy ra ngoài rồi."
Khải Minh Kiệt lạnh giọng. "Là cậu yếu tim."
Vương Mặc Thoại tạch lưỡi. Anh phát hiện từ khi yêu vợ Khải Minh Kiệt đã thay đổi rất nhiều. Đúng là cái đồ bỏ bạn theo vợ.
"Cậu liệu hồn mà quản vị hôn thê của cậu tránh xa vợ tôi ra."
Vương Mặc Thoại nhíu mày. "Sao?"
"Họ dính lấy nhau như sam. Cô ấy hoàn toàn quên mất tôi." Khải Minh Kiệt mặt mũi sầm sì.
Vương Mặc Thoại vỗ vai Khải Minh Kiệt, ôm bụng cười ha hả. "Khải Minh Kiệt cậu mà lại đi ghen với một người phụ nữ?"
Khải Minh Kiệt khoanh tay trước ngực, lộ ra vẻ mặt bất mãn. "Cô ta có thể là lưỡng tính."
"Thôi đi cha nội. Khí chất cao sang của cậu mất đâu rồi?"
"Làm gì có đâu mà mất." Lưu Y Tuyết lúc này đang ôm cổ Triệu Tuyết Nghi từ đằng sau, hai người rất thân thiết. Triệu Tuyết Nghi ngửa cổ lên, "Anh ta không mặt lạnh như trên thương trường sao?"
Lưu Y Tuyết thở dài. "Mặt lạnh gì chứ. Nhà tôi nuôi lưu manh thì có."
"Lưu manh? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai dám gọi Khải tổng là lưu manh đấy." Triệu Tuyết Nghi cười ha hả.
"Tiểu Nghi, cô quen dần đi là vừa. Thời gian này anh ấy sẽ gây áp lực cho Triệu thị đấy."
Triệu Tuyết Nghi nhíu mày. "Tại sao?"
"Vì anh ấy cho rằng cô cướp tôi khỏi anh ấy."
Triệu Tuyết Nghi làm mặt khó hiểu. "Hả?"
Bữa ăn hôm đó, có thêm sự xuất hiện của Triệu Tuyết Nghi. Hai người phụ nữ từ 'tình địch' bỗng thành bạn bè thân thiết, Triệu Tuyết Nghi còn ngồi vào giữa Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết, khiến mùi chua bám lấy hắn không ngừng.