Hàn Thiện nhẹ nhàng bước tới gần vị bác sĩ nở nụ cười rạng rỡ nhưng giọng điệu có chút cổ quái kiếm người khác lạnh gáy.
“Người thông minh thì nên biết không nên nói! Tôi nói phải không?
“A... vâng!”
Tuy cười nói nhưng lòng gan như trên lửa đốt dường như bị con rắn độc nhắm vào bác sĩ không ngừng run rẩy sợ hãi. Ở đó còn vài cô ý tá tuy thấy bầu không khí không ổn nhưng cũng không dám lại gần.
“Bác sĩ có chuyện gì vậy!”
“Không gì, nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại.”
“A có gì mày dữ vậy chứ, mà hai anh chàng đó đẹp ghê nhưng người đàn ông cao kia lạnh lùng quá không dám lại gần.”
Hàn Thiên quay qua mỉm cười rồi bước Theo Quỷ Thất tới phòng bệnh, các cô ý ta thấy thế không ngừng rúi rít.
“A anh ấy vừa cười với tôi phải không?A cậu ấy cười lên đẹp quá!"
Hàn Thiên cũng không để vào tai mà bước đi không ngoảnh lại lòng thầm nghĩ: “Nụ cười nghề nghiệp!”
Đứng trước cửa phòng bệnh: “Thiếu gia? Sao người không vào?” “Hay là ta về nhà tắm trước nhỉ?”
Hàn Thiên suy ngẫm một hồi quả thật nên làm vậy, vốn Quỷ Thất mắc bệnh sạch sẽ nay lại còn tự tay sử lí tên khốn dơ bẩn kia. Bỗng có giọng nói cất lên.
“Thất Thất anh đến rồi sao?”
Quỷ Thất bước vào thấy Khánh San sắc mặt tốt hơn chút nhưng lại có vô số vết thương không kìm được mà tức giận:“Lúc nãy quả thật cho tụi nó chết quá nhẹ nhàng”
rồi!”
“Ha, em không sao, em ổn rồi!” Bác sĩ nói ngày mai được xuất viện
Bỗng có tiếng giày cao gót chơi tai ngoài hàng lang ngày càng gần:“ Khánh San coi tôi mang gì cho bà nè."
“Y Na cậu tới rồi.”
“Bảo bối nghe cậu bị bắt cóc làm tới lo chết được.”
Y Na chạy tới ôm hôn Khánh San đến nổi thiếu một giây nữa thôi là cô bị ngạt chết rồi. Y Na thấy cô không bị gì liền tức giận quay qua trách móc Quỷ Thất.
“Cậu bảo vệ vợ mình kiểu gì thế hả?" Y Na tức giận trách móc
Quỷ Thất không giận chỉ liếc một cái Y Na thấy thế liền rút tay về. “Tớ không sao, là tại tụi khốn đó mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.” “Cô ở đây chăm sóc cho Khánh San tôi về trước.”
“Được.”
Ở phía khác.
“Các người mau buông tôi ra, đồ dơ bẩn. A...”
Gia kì bị làm nhục bởi một đám lang thang chúng không ngừng sỉ nhục hành hạ cô như món đồ chơi rồi bỏ đi. Gia Kì vật vả khó khăn mà đứng dậy trên người không nổi một mảnh vải che thân.
“Cô sẽ hối hận vì để tôi sống Khánh San!” Nỗi nhục này tôi nhất định trả lại gấp bội.”
Gia Kì một hồi lâu mới kiếm được mải vải chật vật đi ra đường lớn, trên
phố tấp ngập mọi người ai cũng cười nói.
“A thiếu phu nhân tập đoàn Phong gia quả là xinh đẹp. Đúng vậy họ quả thật xứng đôi”
Nghe vậy nỗi hận trong lòng Gia Kì không ngừng tăng lên, cô không ngương oán tránh. Gia Kì tức giận chen ngang đám người không ngờ lại bị đẩy lại.
“Cô làm gì vậy hả? Cô ta kì lại, hình như trên người...”
Mọi người không ngừng bàn tán Gia Kì cúi gầm mặt khó khăn chạy khỏi đó, nước mắt lăn dài.
“Đúng là đồ điên! Giải tán thôi?”
Ở một góc nhỏ trong thành phố.
“Xin chào!”
“Cô là ai?”
“Xin tự giới thiệu tôi là Cẩm Tú,tôi với cô có chung kẻ thù hơn thế tôi có thể giúp được cô! Cô có muốn hợp tác với tôi không?”
Gia Kì đã bị ép vào đừng cùng vốn đã không còn đường lui đây là cơ hội hiếm có chẳng khác chết đuối vớ được cọc. Hai người bắt tay hợp tác, Cẩm Tú tạm thời thuê cho cô một khánh sạn nhỏ rồi mua đồ cho Gia Kì rồi họ bàn bạc nhau lên kế hoặc trả thù Khánh San.
Một thời gian sau.
“Chúc mừng giám đốc.”
“Không có gì, là công của tất cả mọi người! Mọi người thời gian qua đã vất vả nhiều rồi!”
Khánh San chính thức nhận chúc giám đốc của bộ phận sáng tạo mọi người liền vui vẻ chúc mừng cô, hơn thế còn lên kế học xỏa một bữa vì đa vất và thời gian qua.
“Chúc mừng em, Khánh San.”
“Cảm ơn phó tổng, đều nhờ giúp đỡ của anh thời gian qua.”
33
“Khánh San không cần khác sáo như vậy, gọi anh Cúc Tử như trước kia
là được rồi. Thật là mọi người đều đang ở đây.”
quá!”
Mọi người thấy thế liền hù vào trêu đùa.:"Ha, hai người thân nhau
“Mờ ám ghê! Mà nhìn họ xứng đôi thật!”
Cúc Tử thấy Khánh San khó xử liền gượng cười giải vây:“Thật là đừng giỡn nữa, cô ấy là hoa có chủ rồi đấy!”
“À đúng ha, hèn gì mình thường thấy một anh đẹp trai ngày nào cũng
tới đón.” Cậu không như ngày đầu tiên giám đốc đi làm anh ấy đã đánh dấu chủ quyền rồi sao?”
"Haha"
Khánh San đứng một bên mặt mày đỏ bừng không biết kiếm lỗ mà chui Vô.
“Không ngờ giám đốc ngày thường nghiêm khắc nay lại có thể thấy cô
xấu hổ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!