Bàn tay non nớt của Khánh San không thể chống đỡ được anh, trong cuộc vờn bắt cô chỉ có thể dùng chút sức yếu ớt ấy bám chặt vào tấm lưng to rộng săn chắc của Quỷ Thất. Nhìn dáng vẻ Khánh San nằm gọn trong lồng ngực mình mà thở gấp khiến Quỷ Thất rất hài lòng.
Qua hồi lâu kịch liệt Quỷ Thất cuối cùng cũng luyến tiếc rời khỏi thân thể Khánh San. Nhìn những đốm đỏ tím lớn nhỏ chi chít khác nhau in hằn trên cơ thể trắng đẫy đà như một chiến lợi phẩm ấy, đã khiến con quỷ dục vọng và chiếc hữu trong lòng Quỷ Thất phần nào vơi bớt. Quỷ Thất đắc ý cười khẩy rồi hôn lên trán ai đó đã ngủ đi vì mệt.
Quỷ Thất bồng thân thể không một mảnh vải vào phòng riêng mà anh đã chuẩn bị bên cạnh. Thấy Khánh San mệt như thế anh liền pha chút nước ấm rồi tự tay giúp cô lau người. Khánh San mệt mỏi ngủ say không hề hay biết thoải mái mà hưởng thụ tay nghề của anh. Tắm xong anh đặt cô trên chiếc giường cạnh đó cùng với bộ đồ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
“Vợ yêu ngủ ngon, anh đi làm việc nhé!”
Sau nụ hôn tạm biệt anh cũng gọi điện, dặn dò Y Na bạn thân của cô tới chơi cùng để giải tỏa căng thẳng sau những dự án cạnh tranh khốc liệt. Cũng một phần vì anh sợ Khánh San một mình đợi anh làm việc xong sẽ chán. Khánh San vừa tỉnh dậy đập vào mắt cô là thân hình cực nóng bỏng xém chút Khánh San nhịn không được mà chảy máu mũi.
San.
“Dậy rồi hả con mèo lười?” Y Na đang cúi người chọc chọc mũi Khánh
“Cậu, thì ra là cậu Y Na!” Khánh San ngượng ngùng nói, thầm lòng ngưỡng mộ về thân hình kia.
“Hử? Sao thấy bạn của cậu đẹp quá nên bị cong luôn rồi sao? Chuyện này tuyệt đối không được tớ không muốn làm người thứ ba đâu!” Y Na thấy mặt Khánh San chưa tỉnh ngủ liền trêu chọc.
Khánh San đỏ mặt lắc đầu liên tục, nhắc mới nhớ hôm nay sao Y Na lại mặc đồ đẹp đến đây? Y Na biết Khánh San trong phòng này là do Quỷ Thất gọi tới sao?
“A, tên dã thú đó cũng kịch liệt nhỉ?” Y Na liếc nhìn những dấu ám muội trên cơ thể trắng mịn của Khánh San, che miệng cười cười trêu chọc cô.
Khánh San bây giờ mới nhận thức mình không mặc đồ liền vội vàng chui tọt vào chăn ngượng ngùng núp kín, không dám lò đầu ra.
“Bạn bè với nhau không cần ngại, cậu xem chồng yêu của cậu đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi kìa! Mau mặc quần áo đi mua sắm thôi! Là thẻ đen không giới hạn đó, hào phóng thật. Chút thay đồ tớ cũng cho Khánh San nhìn lại là được chứ gì!”
Y Na vốn từ nhỏ đã tiếp thu văn hóa nước ngoài nên rất phóng khoáng, tính cách rất thẳng thắn và tốt bụng nên cô cũng không để ý lắm về mấy chuyện này. Khánh San thay đồ liền đi mua sắm cả ngày với Y Na trò chuyện vui vẻ đến quên cả giờ giấc.
“A tớ phải trả cậu về với tên ác ma đó rồi, không muốn chút nào! Hay là hôm nay trốn qua nhà tớ nhé, nhé!” Y Na nhìn đồng hồ luyến tiếc Khánh San không muốn rời xa.
Khánh San cũng thấy có lý, dù sao họ lâu ngày mới gặp cô muốn tham quan nhà của Y Na một chút. Nghe được sự đồng ý của Khánh San Y Na liền vui vẻ gọi điện giành giật vợ với người ta. Quỷ Thất muốn Khánh San vui vẻ nên đành bất lực nhường Y Na lần này.
“Cô đừng dẫn cô ấy tới mấy nơi như quán bar hay đại loại như thế biết chưa?” Quỷ Thất dặn dò
“Biết rồi, biết rồi tôi nhất định bảo toàn thật tốt lúc trả lại tuyệt đối không mất cọng tóc!” Y Na bực mình khẳng định với anh.
Lời vừa dứt một ánh mắt sắc bén liền xoẹt qua hai người, hàm ý không mấy tốt đẹp. Y Na có linh cảm xấu nhưng nó chỉ vụt qua nên cô không để ý lắm. Hai người dắt nhau ra khỏi tiện ăn vặt thì Khánh San đã bị thu hút với chiếc xe bán kem và bông gòn trước mặt.
“Y Na cậu mau lại đây, trước có hàng kem kìa, còn có kẹo bông đầu màu sắc!” Khánh San không ý thức được nguy hiểm mà tiến tới quầy hàng đầy mê lực.
“Khánh San chạy chậm chút, dù sao cũng được ăn mà!” Y Na lắc đầu với tính trẻ con này của Khánh San.
Bỗng Y Na nhận thức người bán kem có chút bất thường liền chạy nhanh tới, còn Khánh San đăng xa đang quay đầu lại nhìn cô với hai tay đầy kem và kẹo bông vui mừng kêu tên Y Na.
“Y Na cậu xem tới mua...!”
Bỗng chốc những que kem đầy màu sắc rơi vương vãi đầy mặt đất, sắc mặt Khánh San tái không còn giọt máu với con dao sắc bén đang kề cổ mình.
bã!"
“Mau buông cô ấy ra, nếu để bà bắt được nhất định bà sẽ đánh cho ra
Người đàn ông siết chặt con dao trên tay cảnh cáo la to đòi tiền, không lẽ vì thấy họ giàu có nên muốn ra ta cướp của sao? Thấy con dao này càng càng gần Khánh San, Y Na liền ra hiệu của hai người để Khánh San chuẩn bị. Y Na la to thu hút sự chú ý rồi móc túi tiền của mình ra giơ lên.
Người đó vừa thấy tiền liền cười đắc ý lơ là nhưng vẫn bám chặt Khánh San:”Mau quăng qua đây mau!”
Nghe thế Y Na liền mạnh tay nén lệch về phía khác rồi giả bộ lỡ tay, yếu
đuối, người đàn ông này cứ ngỡ họ là những tiểu thư cành vàng lá ngọc nên
lơ là nhanh cơ hội Khánh San liền xoay người vặn tay thành công không chế lấy được con dao rồi quay người vật mạnh người đàn ông to lớn xuống đất.
Thấy thế Y Na không thương tiếc dùng tấm thân ngọc ngà của mình nhảy bổ vào tên khốn làm hắn quặn lại vì đau.
“Nghĩ vậy là hết rồi sao? Bà đã nói nếu dễ bà bắt được sẽ bị đánh cho ra bã mà!” Y Na nở nụ cười hắc ám, qua hồi lâu hành hạ tên đó, mọi chuyền liền ồn ào hơn, mọi người tập chung đông, cảnh sát cũng tới.
Sau khi giao xong người có phía cảnh sát, ai lấy đều hoảng sợ vì tên khốn đã bị đánh cho biến dạng, cảnh sát quay qua nhìn hai cô gái thân hình thanh mảnh yếu đuối trước mặt khẽ nuốt nước bọt sợ hãi không tin.
“Cái, cái này... là do hai cô đánh sao?” Vị cảnh sát nào đó rụt rè hỏi.
Y Na thấy thế liền nở nụ cười thương hiệu trả lời:” Xin lỗi tôi không khống chế được lực, dù sao cùng là bảo vệ chính đáng bao nhiêu viện phí tôi sẽ chấp nhận chi trả!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!