Khánh San khóc nhiều nên cũng mệt, đôi mắt tròn xinh đẹp đã ửng đỏ
khiến người nhìn vô cũng cảm thấy đau lòng. Khánh San khẽ mỉm cười, Y Na
rời đi cô nhận lấy bộ đồ rồi bước vào trong phòng ngâm mình tự chấn tỉnh lại
tinh thần.
“Dù sao mọi chuyện cũng chưa rõ ràng chắc có lẽ chỉ là bạn cũ gặp lại
nên... có chút xúc động thôi! Quỷ Thất đã hứa sẽ giải thích rõ ràng nên phải tin anh ấy”
Khánh San đứng bật dậy dội từng gáo nước lạnh lên làn da trắng mịn
mà khẽ rùng mình, những sợi lông tơ vì lạnh mà dựng đứng hết cả lên.
Khánh San tắm xong liền chăm chút lại bản thân một cách hoàn hảo không
ai có thể nhận ra rằng Khánh San lúc nãy đã khóc đau khổ như thế nào.
“Y Na đi thôi!” Khánh San bước ra với vẻ đẹp dịu dàng thanh thoát
khiến Y Na thoáng kinh ngạc mở to mắt. Nhưng chừng vào giây liền cười tươi
khi thấy Khánh San đã trở về dáng vẻ ban đầu, quả là cô gái mạnh mẽ.
“Bồ xinh quá đi, đừng nghĩ nhiều nhé, nhưng nếu buồn nhất định
không được giấu điểm chịu đựng một mình đâu đấy!” Y Na khế vỗ về.
Bên khác Quỷ Thất nhanh chóng đã về đại sảnh, anh lo sợ cô nghĩ nhiều liền tìm kiếm xung quanh lòng như lửa đốt. Mọi người đều vây quanh hỏi thăm Ninh Ninh vì cô đã ra nước ngoài du học rất lâu trước đây, ngày càng rất xinh đẹp nữa.
“Mọi người cứ nói chuyện đi!” Quỷ Thất khẽ cau mày rồi quay lưng gấp gáp tìm Khánh San.
Ninh Ninh nhìn dáng vẻ đó liền nổi tia ghen tị ích kỉ, Ninh Ninh đeo lên mình dáng vẻ ngây thơ vô tội tha thiết níu anh lạ. Dù sao cô cũng mới về nước sao anh có thể vô tình như thế vừa gặp mặt chưa nói được hai câu đã muốn đi tìm người phụ khác?
“A chị dâu tới rồi! Xem Xem chúng ta có một vị khách mới này!” Vân Dương Thấy Kháng San liền vui vẻ kéo cô tới sảnh lớn.
Quỷ Thất vừa thấy Khánh San liền chạy tới bên cạnh phe phẩy chiếc đuôi như cún con thấy chủ đi làm về. Khánh San khẽ cúi đầu lảng tránh ánh mắt của anh, Quỷ Thất thấy thế biết cô giận liền định nắm tay liền bị cô gạt bỏ sang một bên, Khánh San kéo tay Y Na bước lên trước.
“Vậy sao?” Khánh San tươi cười thản nhiên đáp.
Khánh San khẽ lướt nhìn một lượt dò xét người con gái trước mặt khế nặng lòng. Quả là xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết khó tả thật trùng hợp hai người lại cũng mặc một bộ đồ màu trắng? Khánh San vừa nhìn liền thấy điều không đúng, tại sao áo khoác của Quỷ Thất lại nằm trong tay Ninh Ninh.
Ninh Ninh vừa nhìn đã hiểu liền cố tình thêm dầu vào lửa, cô giả ngốc khế hốt hoảng lấy tay che đi nụ cười ma mị, giọng nói thuần khiết ngọt ngào: ”A cô đừng hiểu lầm, lúc nãy tôi không may bị té đã bị bẩn mất đồ Quỷ Thất chỉ là quan tâm mới cho tôi mượn thôi!”
Không khí thoáng chốc đang vui vẻ liền trở lên căng thẳng, một bên là
vợ một bên là người cũ lại trực diện đối mặt nhau trong tình huống này. Quỷ Thất thấy thế liền cau mày bước tới ôm eo Khánh San ke vào trong lòng mình.
“San San nhất định không hẹp hòi như thế, chẳng qua chỉ là một cái áo khoác thôi, anh cũng không có ý định lấy lại!”
Ninh Ninh nghe vậy nụ cười trên môi liền đông cứng lại, đây là ý gì? Hơn thế anh không những gọi tên một cách thân mật đến cử chỉ cũng hết mực ôn nhu dịu dàng. Cẩm An sợ Ninh Ninh làm loạn liền cắt ngang.
“Ninh Ninh bị thương rồi, tôi đưa cô ấy về trước mọi người ở lại chơi đi!” Anh cầm tay cô kéo đi.
“Khoan đã, em ổn mà” Ninh Ninh một mực phản kháng nhưng vẫn phải bất lực đi theo.
Cẩm An có lẽ đang giận chăng? Trước giờ không có một người con gái nào ngốc đến thế, rõ ràng bản thân đang bị thương lại muốn đi tổn thương người khác. Anh vừa giận vừa thương không biết nên xử lí thế nào mới đúng. Qua một lúc thấy hai người đó đã đi Khánh San vốn không có tâm trạng liền kiếm cớ đi trước, cô lạnh lùng gạt bỏ cánh tay của Quỷ Thất đang ôm chật cứng ra khỏi người mình.
“San San đợi anh chút!” Quỷ Thất có chút hụt hẫng nhanh chóng đuổi theo.
Rõ ràng là tổ chức kỳ nghỉ này là để vui chơi, gắn kết thêm tình cảm sao lại thành ra như thế rồi. Mọi người đang vui vẻ cũng bỗng trầm lại, Vân Dương trong phút chốc khế nhói, qua vài giây anh lại nhanh chóng khoác lên mình bộ dạng vui vẻ khuấy động lại không khí.
Bên khác Khánh San đang đi dạo sau vườn hoa, trăng hôm nay thật sáng, ánh sáng trắng mờ chiếu rọi con đường tối. Khóe mắt Khánh San cay cay, càng nghĩ lòng càng đau thắt lại. Bỗng một bàn tay to lớn vòng qua eo
cô kéo lại, siết rất chặt khiến Khánh San thoáng chốc hốt hoảng.
Khánh San chưa kịp phản ứng thì người đăng sau liền gục dầu vào vai Khánh San thì thầm.
“San San đừng đi, đừng rời xa anh, cho anh một cơ hội giải thích được không?” Bàn tay lớn ngày càng siết mạnh hơn không chịu buông ra.
Khánh San nghe giọng nói ôn nhu trầm ấm lòng bỗng gợn sóng từng cơn từng cơn, rốt cuộc là nói điều gì đây? Là còn tình cảm với người cũ hay là muốn ly hôn? Giải thích, còn gì để nói sao, cô không muốn nghe, không nghe những lời nói đau lòng đó, nhất là từng chữ từng chữ chính bản thân anh nói.
Nếu không nghe có lẽ sẽ đỡ đau lòng hơn chăng?
Khánh San thoát khỏi vòng tay của Quỷ Thất, ánh mắt cô hiện rõ tia giận dỗi nhưng giây sau liền trở lên khó coi. Vậy mà anh lại khóc? Người bá đạo lạnh lùng như anh lại có thể rơi nước sao? Khánh San nhìn anh thương tâm như thế liền hoảng hốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!