“San San em đừng đi nữa, anh cầu xin em đừng đi!”
”Em không được rời xa anh có nghe rõ không? Anh sai rồi, San San xin hãy nghe nói đi mà.”
Khánh San bỗng thở dài, dáng vẻ này quả thật chết người mà, lửa giận trong lòng cũng giảm bớt. Cô khẽ nhằm mặt hờn dỗi đẩy anh ra.
“Nếu anh không cho em lời giải thích đàng hoàng thì em nhất định sẽ bỏ anh đi!”
Quỷ Thất vui mừng vẫy vẫy đuôi như một chú cún con, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đi. Khánh San không hiểu chuyện có chút nghi hoặc, anh đây là muốn đưa cô đi đâu chứ? Gặp người phụ nữ kia sao, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy chứ.
“Khoan, khoan đã, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Quỷ Thất khẽ mỉm cười, giọng nói ma mị cuốn hút trả lời:”Bí mật, chút nữa em sẽ biết ngay thôi!”
Khi gần tới nơi anh bỗng dừng lại, anh lấy từ trong tú chiếc khăn đen mỏng đeo lên nhẹ nhàng che mắt Khánh San. Khánh San có chút hoảng khi bị chìm trong bóng tối không thấy gì. Cô sờ soạng lung tung tìm kiếm chỗ dựa, Quỷ Thất đứng bên cạnh giả bộ làm ngơ để cô sờ soạng, đôi tai khẽ ủng đỏ lên vì ngại. Qua hồi lâu Quỷ Thất mới vỗ về, cầm tay cô dịu dàng đặt lên nơi trái tim của bản thân đang đập mạnh.
“Đừng sợ, hãy tin ở anh!” Quỷ Thất kiên định nói đầy chắc chắn.
Khánh San cảm nhận được hơi ấm truyền qua lòng bàn tay lòng khế ngứa ngáy, cô rất tò mò muốn biết anh tính làm gì nhưng không thể bỏ bịt
mắt xuống nên dành dựa vào cánh tay rắn chắc vững trãi kia bước về phía trước. Thật sống số phận cuộc đời của Khánh San phía trước vậy, đầy mờ mịt hoàn toàn phó mặc cho Quỷ Thất, chỉ mong anh đừng làm cô thất vọng.
Quỷ Thất cẩn thận đưa Khánh San vào bên trong một căn phòng lớn, ánh sáng vàng lung linh đầy xa hoa chiếu rọi khắp nơi hệt như ban ngày. Quỷ Thất khẽ thì thầm vào tai cô dặn dò.
“Hãy đếm đến một trăm rồi hãy mở bịt mắt ra nhé!”
Lời vừa dứt Khánh San liền không yên tâm mò tìm níu kéo tay anh lại, Quỷ Thất thấy thế liền dịu dàng xoa đầu hôn lên trán cô dỗ dành.
“Tin anh!”
Không gian yên tĩnh liền có thể lắng nghe được bước chân lạch cạch của đôi giày đang sải bước trên sàn, tiếng bước chân vừa dừng Khánh San cũng vừa đọc xong. Cô nhẹ nhàng tháo ra tấm vải đen, khẽ mở hờ mắt để thích nghi với ánh sáng trước mặt.
Bỗng tiếng hòa ca vang lên rộn ràng, giữa chốn âm điệu của đàn vĩ cầm là sự dịu nhẹ ấm áp của tiếng piano. Khánh San vừa mở mắt liền kinh ngạc, dưới chân cô được rải đầy hoa tươi, lâu lâu lại có những viên kim cương lẫn ngọc trai phản chiếu ánh sáng mà lóe lên đầy rực rỡ.
“Cái, cái này quá không chân thực rồi!” Khánh San che miệng kinh ngạc lẩm bẩm
Cô cứ nghĩ ngỡ bản thân đang lạc vào thế giới khác vậy, mọi thứ trước mặt quá đẹp quá hoàn hảo rồi. Khánh San như công chúa nhỏ nơi đây đang được chào đón, cô vừa ngược mặt liền muốn gục ngã. Vậy mà Quỷ Thất đang ngồi đàn piano cho cô nghe. Anh khoác lên mình bộ vest vừa lịch sự vừa
trưởng thành những ngón tay thon nhỏ, mảnh khảnh, nhưng đường nét khung xương rõ ràng làm cho nó lại đầy cao quý như đang nhảy múa trên những phím đàn.
Một người là “Thủ khống” như cô làm sao rời mắt khỏi đôi bàn tay đẹp đến xao xuyến lòng người kia.
“Quá đẹp rồi!” Khánh San mở to đôi mắt đen láy không dám chớp mắt, cô phải lưu giữ thật sâu khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Tiếng đàn vừa dứt Quỷ Thất liền bước tới gần cô thể hiện động tác củi chào công chúa đầy tao nhã. Khánh San thấy thế liền cảm động muốn rơi nước mắt, ngại ngùng mà đặt tay mình lên tay anh. Quỷ Thất mỉm cười, một nụ cười tỏa sáng. Anh như ánh dương ban mai chiếu rọi lấp lánh nhất chốn này.
Anh dìu cô ngồi xuống bàn ăn tình nhân được bày trí đầy sang trọng bắt mắt nhưng rất ấm áp. Đây chính là phong cách mà Khánh San thích, ở giữa còn bày chiếc bánh kem tình nhân, bên cạnh còn có chín trăm chín mươi chín bông hồng được bó thành một bó lớn.
“Lãng mạn quá đi, người như anh còn biết những thứ như này sao?” Khánh San khẽ trêu chọc.
Quỷ Thất vì ngày hôm nay đã phải chuẩn bị rất là lâu, tính tạo một chút bất ngờ cho cô không ngờ Ninh Ninh lại về đúng lúc này. Hơn thế còn làm loạn, anh biết Ninh Ninh bị bệnh tâm lý nên rất sợ cô sẽ hại Khánh San mới kéo cô đi nói chuyện riêng không kịp giải thích. Điều này có lẽ tổn thương Khánh San nhiều lắm.
“Anh xin lỗi, do quá đột ngột nên anh không thể giải thích kịp thời kiến em hiểu lầm. Thật ra cô ấy với anh là thanh mai trúc mã, nhưng cô ấy mắc phải bệnh tâm lý bị gia đình ép buộc ra nước ngoài du học, qua bao nhiêu năm mới gặp lại có nhiều chuyên không thể nói hết.”
“Từ khi gặp em trong mắt anh chỉ có mỗi mình San San thôi, hơn thế trái tim này ngoài San San ra đã không thể có bất kỳ ai thay thế! Xin em hãy hiểu cho anh, xin lỗi vì đã không giải thích sớm hơn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!