Thế là một tuần du lịch đã kết thúc, tuy không được như mong đợi vì đã có nhiều chuyện nằm ngoài dự tính xảy đến. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật sự có nhiều chuyện nhưng chuyện cũng rất vui nhiều hơn và còn để lại rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ., tiếc là chân Khánh San lại bị thương rồi, khoảng thời gian sau này khá bận rộn, cô có lẽ sẽ đi lại không tiện.
Khánh San ngồi trên giường của mình thu xếp quần áo để chuẩn bị mai xuất phát, cô nhìn vào cái chân đang băng bó của mình mà thầm nghĩ: Cũng mong là mau khỏi, thuốc của Cẩm An rất tốt mới đó đã đỡ rất nhiều.”
Quỷ Thất từ phòng tắm bước ra, mái tóc còn hơi ướt anh dịu dàng gục người vào ngực cô mà làm nũng, mùi thơm của sữa tắm cũng như hương thơm đặc trưng của Quỷ Thất nhanh chóng mà lan tỏa, Khánh San bị anh dựa thấm ướt chiếc váy mỏng, gương mặt của cô hiện rõ sự ghét bỏ.
“Thất Thất!” Khánh San gắn giọng khẽ véo má của Quỷ Thất.
Quỷ Thất bị đau khẽ cau mày nhưng lại càng dựa sắt vào cô hơn, Khánh San bất lực, khó khăn mới với được chiếc khăn gần đó lau tóc cho anh. Quỷ Thất rất thích được Khánh San chăm sóc liền ngồi ngay ngắn lại, ngoan như một chú cún đợi được vuốt ve, cô nhẹ nhàng sờ từng lọn tóc mềm mượt như những đám mây bồng bềnh của anh đầy thích thú.
tươi.
“Mềm quá!” Khánh San thầm nghĩ gương mặt không dấu được nụ cười
Quỷ Thất được cô giúp làm khô tóc thoải mái đến nổi liên tục rụi đầu mình vào lòng bàn tay của Khánh San, tóc vừa khô anh liền cầm tay của Khánh San âu yếm, nhẹ nhàng mà đặt lên nó một nụ hôn. Vì Quỷ Thất mới
tắm xong nên nhiệt độ cơ thể khá mát, mà hình như trước giờ đều như vậy?
Mỗi lần anh chạm vào tay Khánh San đều chuyền tới cảm giác mát lạnh đầy
dễ chịu.
“Đừng lười biếng nữa, mau giúp em thu xếp đồ, đừng để mọi người đợi.”
Khánh San nhẹ nhàng xoa đầu anh dịu dàng nói.
Quỷ Thất khẽ gật đầu rồi phụ cô, dù sao cũng còn tận hai tiếng như
Khánh San là người chu toàn, luôn luôn lo trước. Còn nhớ lần trước chậm trễ
nên giờ cái chân còn chưa chịu khỏi, cũng không biết sao.
Hai tiếng sau.
Tất cả mọi người đều tập chung đầy đủ lên xe chuẩn bị ra sân bay, lần đi
về này hình như đông thêm vài người, nhưng bầu không khí như thiếu oxi khó thở đến lạ. Mọi người cũng nặng nề bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Vân Dương thấy vậy liền không chịu nổi mà bắt chuyện nhưng thật không
ngờ vừa mở miệng ra đã bị đánh một cái.
“Đau, anh đừng đánh đầu nữa thật sự sẽ bị ngốc đó. Hơn thế em chỉ muốn mọi người vui vẻ lên thôi mà?” Vân Dương bĩu môi ấm ức ôm đầu
kể lể.
Quỷ Thất ngứa mắt muốn lớn tiếng nhưng lại sợ Khánh San tỉnh nên
đành nhịn lại:” Cậu xem, giờ này là mấy giờ? Đã lệch múi giờ nên mọi người đều phải dậy từ rất sớm ai cũng đều rất mệt mỏi mà chợp mắt một tí!”
Vân Dương nghe xong liền xoa chỗ đâu mà ngồi cười trừ với anh, Quỷ Thất cũng mặc kệ cậu liền hậm hực bịt mắt lại mà ngủ tiếp. Khánh San khế cựa, có lẽ là tỉnh rồi, cô mở bịt mắt thấy Vân Dương đang buồn chán liền nhận ra chắc có lẽ cậu ấy lại bị Quỷ Thất bắt nạt rồi.
Cô khẽ nhìn Quỷ Thất đã ngủ say rồi lại nhẹ nhàng lấy ra chiếc bị mắt còn mới, cái này cô mua phòng cái của mình bị mất. Là một chiếc bịt mắt màu đen nhưng lại in hình chú cún không biết Vân Dương có thích không nữa, Khánh San mỉm cười xoa đầu cậu.
Cũng không biết từ bao lâu, tuy lúc gặp mặt hai người có chút không ưa nhau nhưng khi tiếp xúc lâu thì Khánh San đã coi cậu như cậu em trai ruột thịt của mình vậy. Khánh San mỉm cười đưa cho cậu chiếc bịt mắt cùng thanh chocolate mà mình để dành.
“Đoạn đường phía trước còn khá xa, chắc cậu buồn chán lắm. Ăn thanh chocolate này tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, hơn thế chợp mắt một chút cho cơ thể nghỉ ngơi!”
nói.
“Về nước chị có rất nhiều việc phải nhờ vào cậu rồi!” Khánh San ân cần
Vân Dương được quan tâm liền mỉm cười tươi như hóa, dường như còn đang phe phẩy chiếc đuôi của mình nữa, không những không ghét bỏ còn rất trân trọng món đồ mà Khánh San đưa cho.
"Cảm ơn chị dâu, sao chị biết em thích cún con? Còn chuẩn bị riêng cho em nữa, anh Thất mà biết chắc chắn sẽ ghen lên lột sạch da em!" Vân Dương tuy nói vậy nhưng lại cười thích thú.
“Cạnh!” Bỗng một tiếng động vang lên cách ngang cuộc trò chuyện của hai người
Cẩm An ở cuối khoang khẽ giật mình vì tiếng động bên tai, anh gỡ bịt mắt ra thì liền hoảng hốt trước những gì mình đang nhìn thấy. Anh vội dùng khăn tay cầm máu cho Ninh Ninh, cô lại tự làm hại bản thân rồi!
“Em có sao không? Không đau sao?” Cẩm An vẻ mặt vừa lo lắng, vừa sốt sắng tìm thuốc.
Khánh San và Vân Dương đều bị tiếng động phía cuối khoang thu hút nên liền quay đầu lại hướng mắt về phía âm thanh. Khánh San không nhìn không sao nhưng vừa nhìn liền cảm thấy ớn lạnh, gương mặt sắc lạnh của Ninh Ninh đập ngay vào mắt của cô.
Những giọt máu đỏ thẩm tí tách nhanh chóng thấm ướt chiếc khăn tay, ánh mắt Ninh Ninh như vô hồn nhưng lại đáng sợ đến rùng mình. Vân Dương Nhìn xong cũng e dè, khẽ lay người Khánh San lại mà to nhỏ.
“Chị dâu đi ngủ thôi, đừng quan tâm cô ấy. Có Cẩm An bên cạnh chắc sẽ không xảy ra chuyện đâu!” Vân Dương gượng cười an ủi Khánh San.
Cô nghe vậy cũng gật đầu rồi trở lại vị trí, dù sao thì muốn giúp cũng không giúp được, lại làm ơn mắc oán rất phiền phức. Khánh San không nghĩ nhiều nữa cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, bên khác Y Na nhân cơ hội được ngồi cạnh Cúc Tử liền giả vờ ngủ say, nhân cơ hội là gục đầu vào người anh.
“Mèo con đừng hòng chạy!” Y Na thầm nghĩ.
Cúc Tử vừa nhìn là biết cô đang giả vờ, nhưng mà lại không đẩy ra còn toại nguyện cho Y Na. Anh kéo cô lại gần mình, dịu dàng mà cẩn thận đắp chăn cho cô. Trên gương mặt anh tuấn lúc này của Cúc Tử không tài nào dấu được nụ cười.
“Con cáo nhỏ tinh ranh, lại nghịch rồi!” Cúc Tử dùng tay che ý cười, ngước đầu nhìn ra bầu trời mây trắng bồng bềnh mà suy tư yên bình đến ngủ quên mất.
Sau một chặng đường dài cuối cùng cũng đến nơi, Khánh San vừa ngủ
dậy lên còn chưa tỉnh lắm dựa người vào Y Na đi loạng choạng.
“Y Na, đợi tớ với!” Khánh San ngáp ngủ nói.
Y Na nghe xong liền bỏ điện thoại trong tay xuống, khẽ vuốt mũi của cô
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!