Chương 14: Nụ hôn của Tô Lương Mặc
Lương Tiểu Ý ngồi trên chiếc xe thể thao của Savvy Wayne, cả hai cùng đến siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn. Sau khi thanh toán xong, Savvy Wayne xách lấy túi nguyên liệu, dắt Lương Tiểu Ý đến bãi đỗ xe.
Chiếc xe thể thao này thật sự quá chói mắt, Lương Tiểu Ý lẩm bẩm: “Không có chuyện gì thì mua con xe lòe loẹt như thế này làm gì chứ, làm người phải khiêm tốn một chút”
“Em nói gì cơ?”
“Hả?…Em không nói gì hết, anh nghe nhầm tồi Nhìn cô gái trước mặt bị bắt quả tang mà .— không chịu nhận, Savvy Wayne quay người đi, trên môi nở một nụ cười vui vẻ nho nhỏ.
Savvy Wayne mở cốp xe bỏ hết nguyên liệu vào trong, anh tiến lên mở cửa cho Lương Tiểu Ý, đợi sau khi cô ngồi vào ghế, anh vòng cánh tay thon dài ra đằng sau giúp cô thắt dây an toàn.
Ánh mắt dịu dàng, mái tóc xoăn màu nâu ấm áp mà dựa gần vào lồng ngực của cô. Họ cách nhau thật gần, gần đến mức khiến cho người ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng ấm áp.
Mà cô gái ngồi trên ghế vô cùng bình tĩnh, thoải mái. Điều này chứng tỏ rằng, người đàn ông này thường giúp cô làm như vậy.
Đôi mắt tàn nhẫn như chim Ưng đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ lòe loẹt, nhìn chăm chằm vào khuôn mặt người phụ nữ ngồi bên ghế phụ. Anh nhìn mãi cho đến khi chiếc xe đỏ đi khỏi tầng hầm đỗ xe.
“Tổng giám đốc Tô? Tổng giám đốc Tô? Anh không thoải mái sao?” Người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ mềm mại dựa vào vai Tô Lương Mặc, giọng nói quyến rũ, ý đồ dụ dỗ rõ ràng vô cùng.
Cánh tay thon dài vươn ra, đẩy người phụ nữ ra một cách không thương tiếc , “cạch” cửa xe bị mở ra, Tô Lương Mặc mắt lạnh quét về phía người phụ nữ bên cạnh, chán ghét chỉ vào cửa xe, lạnh lùng thốt lên: “ Bây giờ cô có thể biến đi được rồi”
“Hả? Tổng giám đốc Tô?” Người phụ nữ kinh ngạc, khuôn mặt ngơ ngác, không hiểu vì người đàn ông trị giá trăm tỷ, quyền lực, danh vọng tiền bạc và tài lộc không thiếu này sao đột nhiên lại lạnh lùng nói ra những lời độc ác như vậy với cô ta.
Tuy nhiên, người đàn ông trên chiếc Maserati màu bạc thậm chí còn không cho cô ta cơ hội giải thích. Anh khởi động động cơ, chiếc xe Maserati mà bạc gào thét phóng đi.
Để lại cô nàng xinh đẹp tức giận đến nỗi không ngừng giậm chân tại chỗ.
Chỉ lát nữa là cô bắt được người đàn ông mà ai cũng muốn kết thân này, chỉ lát nữa thôi là cô †a thành công rồi!Sao bỗng dưng lại trở thành dã tràng xe cát chứ?
Tô Lương Mặc mặt lạnh tanh, nơi đáy mắt phủ kín sương giá, chiếc Maserati màu xám bạc phóng như bay trên đường lớn, bám sát phía sau chiếc xe thể thao màu đỏ.
Savvy Wayne đảo mắt nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc Maserati quen thuộc chợt rơi vào mắt anh ta. Khóe mắt anh ta thấp thoáng ý cười, anh đạp mạnh phanh xe khiến xe tăng tốc lao nhanh về phía trước.
“ÁI” Lương Tiểu Ý sợ hãi nảm chặt lấy đệm _—_. Ÿ dưới ghế, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, hét lớn: “Savvy, anh muốn giết em phải không!”
Mẹ nó!
“Sao có thể, Tiểu Ý, anh làm sao lỡ giết em chứ: “ Anh nói chuyện nghiêm túc một chút đi!”
khuôn mặt Lương Tiểu Ý đen kịt lại, cô chịu không được việc Savvy thỉnh thoảng dùng giọng điệu không đứng đắn như thế này.
“ Anh rất nghiêm túc”
Đối mặt với sự ngụy biện ngây thơ của ai đó, Lương Tiểu Ý nhịn không được vỗ trán thở dài.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng không nói rõ được với anh ta.
“Savvy, nhà anh ở chỗ nào?”
“Ừm, cao ốc Tinh Hồ”
““Ñohe thấy vậy, Lương Tiểu Ý cũng không có chút kinh ngạc nào. Từ ngày cô quen biết Savvy Wayne đến nay, đã biết anh là một người không chấp nhận tạm bợ, đồ dùng, quần áo, nơi ở, đều yêu cầu rất cao. Vì vậy như việc sau khi anh ta đến Trung Quốc liền ở khu cao ốc Tinh Hồ- khu chung cư cao cấp mà một mét vuông đã bảy tám vạn, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào.
Thật ra, so với việc nói là không ngạc nhiên, còn không bằng nói, cô đã bị sự xa xỉ của Savvy Wayne làm cho chết lặng.
“ Anh mua à?”
“Tất nhiên rồi!” Savvy Wayne lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của cao ốc, một bên mở của cho cô, một bên xem thường nói: “Em biết rõ mà, anh làm sao có thể ở ngôi nhà mà người khác từng ở chứ!”
“Xa xỉ”- Lương Tiểu Ý tức giận bất bình, vì sao “Si làm đã lâu như vậy mà vẫn không mua nổi một căn nhà trong đống tài sản của anh chứ!
Nhưng cũng chẳng sao cả, cho dù cô có tiền, cô cũng không bao giờ hoang phí đem tiền đi mua nhà, mà cô sẽ dùng đống tiền ấy cho việc khác.
“Anh thích vậy, em quản được sao?”- Savvy Wayne không yếu thế đáp trả. Anh nhướng lông mày khiêu khích Lương Tiểu Ý: “Em vẫn nên ngoan ngoãn đi nấu cơm cho anh đi, nếu như em bằng lòng nấu cơm cho anh cả đời, anh sẽ đưa tất cả tài sản của anh cho em” Anh trưng ra bộ dáng anh đây không thiếu tiền.
“Đồ đều!” Lương Tiểu Ý duỗi chân ra, ra vẻ muốn đạp Savvy Wayne.
Hai người cãi nhau ầm ï đi vào thang máy. Mà, tất cả nhưng việc này đều đã lọt hết vào một đôi mắt lạnh lùng âm trầm.
Lúc Lương Tiểu Ý trở về biệt thự Lý Ân, trời cũng đã tối.
Cô khởi dộng khóa vân tay, mở cửa ra, cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, Lương Tiểu Ý nhăn mũi, gọi một tiếng: “Thím Trương”
Căn nhà vô cùng văng vẻ, Lương Tiểu Ý không nghe được tiếng đáp lại, nương theo ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng người ngồi trên sofa.
Lương Tiểu Ý thử gọi: “Thím Trương, là thím sao?”- Khi nói tay cũng mò mẫm công tắc đèn trong phòng khách.
Một tiếng tạch vang lên, cả không gian trở nên sáng ngời.
Giây phút ánh đèn sáng lên, đôi đồng tử của Lương Tiểu Ý co rúm lại một cách dữ dội.
Thân hình cao lớn của Tô Lương Mặc dựa thăng vào ghế sofa, đôi mắt của anh giờ đây đang nhìn chằm chằm vào cô một cách nặng nề, khiến cô sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.
“Thì ra là anh Tô” Lương Tiểu Ý cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Anh Tô ăn cơm chưa? Thím Trương đâu?
Để tôi nhờ thím ấy chuẩn bị một ít đồ ăn khuya nhé!”
“Buổi chiều cô đã đi đâu?”- Giọng Tô Lương Mặc trầm trầm, đôi mắt anh phủ đầy băng giá, có thể đóng băng mọi người.
“Tôi… tùy tiện đi dạo một chút. Anh biết đấy, tôi ở nhà, rất khó chịu..” Lương Tiểu Ý cắn môi, hạ mắt xuống, cô có chút căng thẳng vân vê những ngón tay.
Khi người đàn ông ngồi trên sofa nghe thấy lời nói “tùy tiện đi dạo xung quanh” của cô, đôi mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm, “Tùy tiện đi dạo xung quanh?”- Anh trầm mặc đứng dậy khỏi sofa, ẩm rãi đi về phía người phụ nữ đang lo lắng không yên đứng bên cửa, bước chân không nhanh không chậm, tao nhã như một con báo, tuy nhiên, những lời nói ra từ đôi môi mỏng lộ ra một hơi thở nguy hiểm không thể bỏ qua: “Ở nhà rất khó chịu?”
“Ừm..”
“Nhìn không ra, Lương Tiểu Ý cô cũng biết nói dối đấy”
“Tôi không có…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!