Chương 170
“Thưa cô, tôi hiểu vì sao cô lại lo lắng đến vậy. Nhưng đừng lo, cô vẫn có thể chụp ảnh với chiếc váy cưới mà mình thích một cách thoải mái. Sau đó, nhân viên của studio chúng tôi sẽ chỉnh sửa chiếc ảnh, đảm bảo rằng đến lúc đó cô sẽ không nhìn thấy bất kỳ vết sẹo nào trên chiếc ảnh cưới của mình”
Sau khi nghĩ một hồi, Lương Tiểu Ý cắn môi, cô dũng cảm quyết định: “Được!”
Khi Lương Tiếu Ý thay sang một bộ váy cưới trắng vô cùng thuần khiết rồi đi đến trước mặt Tô Lương Mặc. Trong khoảnh khắc ấy, Tô Lương Mặc dường như có thể thực sự nghe thấy rõ nhịp đập mãnh liệt nơi trái tim mình?
Lương Tiểu Ý không biết được rằng, khi cô bước ra cùng với chiếc váy trắng tinh khiết ấy, Tô Lương Mặc như bị mất hồn mất vía, đứng yên bất động nhìn cô.
Cô ấy giống như một thiên sứ không vương bụi trần vậy.
Mái tóc đen nhánh được tết lại gọn gàng, bên tai được cài một bông hồng đỏ tươi như vừa được hái trông vô cùng xinh đẹp.
Chiếc váy cưới trắng được thiết kế cũng vô cùng tỉnh xảo với hai chiếc quai váy mỏng được khảm những hạt ngọc trai vô cùng tỉ mỉ, sợi dây chuyền cũng được đính ngọc trai càng làm tôn thêm vẻ đẹp của chiếc váy.
Mặc dù cô có hơi bụ bãm một chút, nhưng xương quai xanh vẫn lộ ra vô cùng nổi bật khiến Lương Tiểu Ý càng thêm phần quyến rũ. Phía bên dưới xương quai xanh, những vết sẹo được cô chuyên viên trang điểm vẽ lên một bông hồng đỏ rực.
Dưới ánh sáng vàng rực rỡ, tất cả đã tạo nên một vẻ đẹp vô cùng đẹp đẽ.
“Em…” Lương Tiểu Ý vì cảm thấy có chút lo lắng mà đôi tay không tự chủ nắm lấy tà váy. Đối diện với ánh mắt của anh, cô thực sự bối rối xen lãn xấu hổ: “Có phải em mặc không đẹp đúng không? Em biết ngay là sẽ thế này mà. Để em đi thay… “
“Không được!” Đột nhiên, một giọng nói kích động níu giữ đôi chân cô lại: “Đừng thay gì cả! Như thế này rất đẹp. Thật đó … Anh chưa bao giờ thấy một cảnh tượng đẹp đến nhường vậy!”
Lương Tiểu Ý sững người, xoay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang hào hứng bước về phía cô.
“Xin chào, tên tôi là .John, là chủ sở hữu của studio này và đồng thời cũng là người sẽ tạo ra một bộ ảnh cưới lung linh giúp cô.” Có vẻ như .John cũng chạc tuổi Tô Lương Mặc. Thoạt nhìn, anh ấy đem lại cho cô một cảm giác vô cùng chói lóa không thể nào với đến. John giơ tay về phía Lương Tiểu Ý: “Thật vinh dự khi có cơ hội được chụp ảnh cưới cho người phụ nữ xinh đẹp này. Cô là cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến giờ tôi từng thấy. Nếu như cô không phải là vợ của Tô Lương Mặc, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô rồi”
“À … Chào anh, John” Trong giây phút ấy, Lương Tiểu Ý không biết phải nói gì, đầu cô vẫn còn đang loay hoay trong câu nói của .John. Cô có chút mơ hồ, bất giác đưa tay về phía dohn.
Lương Tiểu Ý cảm thấy thật ngại ngùng, có chút sợ rằng vohn sẽ nhìn thấy mấy vết sẹo còn lại của mình, nhưng dường như .John không quan tâm lăm.
Ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên giật tay cô ra khỏi bàn tay của .John, rồi mạnh bạo đập vào lưng .John. Tô Lương Mặc: hơi khó chịu với người đàn ông kia, sau đó liền đứng chen giữa hai người kia: ” Lão Tứ, vợ của bạn thân không phải là một trò chơi. Nếu như cậu không phải là bạn tốt của Tô Lương Mặc tôi, thì lúc nấy khi cậu ăn đậu hũ của vợ tôi, thì tôi đã không khách khí chặt cậu ra thành mười tám mảnh rồi ném xuống sông Hoàng Hà cho cá ăn từ lâu rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!