Chương 293
Ngược lại Lục Trầm cảm thấy kinh ngạc.
Tô Lương Mặc muốn chỉnh lão già Ôn Chấn Hải kia?
Suy nghĩ một lúc, Lục Trầm cũng không phát biểu bất cứ ý kiến nào, đôi mắt đào hoa đột nhiên thoáng qua vẻ ngờ vực, trong lời lẽ của anh ta mang theo chút nghiền ngẫm: “Sao thế?
Lỡ lòng đối xử như vậy với Ôn Tình Noãn của cậu như vậy sao?”
Nếu chỉnh Ôn Chấn Hải, sẽ phải liên lụy tơi Ôn Tình Noãn, Tô Lương Mặc đành lòng làm vậy ư?
Ánh mắt Tô Lương Mặc khế chớp động, đôi môi mỏng khế cong lên nở nụ cười, nhưng ý cười này lại không chạm tới đáy mắt, đôi mắt đen láy không có chút độ ấm nào, nụ cười của anh cực kỳ nhẹ nhàng tao nhã, nhưng cũng hung tàn vô cùng: “Đó là hai chuyện khác nhau. Ôn Chấn Hải những năm gần đây càng ngày càng không biết điều. Đừng tưởng rằng tớ không biết dã tâm của ông ta”
Tô Lương Mặc đưa điếu thuốc lại cho Lục Trầm: “Muốn trách phải trách lão già đó làm quá nhiều động tác nhỏ sau lưng tớ, tớ muốn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cũng không được”
Lục Trầm không nhận lấy diễu thuốc Tô Lương Mặc đưa cho mình, anh ta ngồi trên sofa, trong ánh mắt chậm dãi nhuốm lên vẻ nguy hiểm: “Ha ha, cậu sớm không xử lý, muộn không xử lý, lại muốn xử lý ngay lúc này? Lương Mặc, tớ thấy cậu căn bản tức giận nhà họ Ôn không thông qua cậu trực tiếp tuyên bố hôn sự của hai nhà Tô Ôn ở trong buổi họp báo mới đúng”
Ngón tay đang cầm điếu thuốc lá của Tô Lương Mặc khẽ cứng đờ, Lục Trầm đưa mắt liền nhìn thấy sự mất tự nhiên trên khuôn mặt của anh, anh ta coi như không biết, duỗi tay tiếp lấy điếu thuốc , hít một hơi rồi dí tàn thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh trong suốt, “xoạt” một cái đứng dậy khỏi sofa: “Ok, chuyện này cứ để tớ, trong sự kiện Hải Nguyên Ôn Chấn Hải quả thực đã làm chuyện mà ông ta không nên làm. Nhà họ Ôn phất lên như thế nào, có lẽ lão già này sớm đã quên mất rồi, lại còn dám có ý đồ phản chủ” Vẻ tàn nhẫn cay độc thoáng lóe lên che đi sự bình tĩnh thường ngày trong đôi hoa đào của Lục Trầm: “Nếu con chó này đã có ý đồ phản chủ thì chúng ta cũng không cần giữ lại nó nữa”
Tô Lương Mặc vô cùng thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, giữ lại nó cũng chẳng có ích gì”
“Nhưng mà…” Lục Trầm lại đưa mắt nhìn vẻ mặt của Tô Lương Mặc: “Nếu một ngày nào đó Ôn Tình Noãn biết chuyện này, cậu sẽ nói với cô ấy như thế nào?”
Tô Lương Mặc nghĩ cũng không nghĩ nhíu chặt mày, không vui nói: “Tớ cần phải giải thích với cô ấy sao?”
Lục Trầm cười khẽ một tiếng, vòng qua người Tô Lương Mặc đi ra khỏi phòng làm việc.
Tô Lương Mặc quả đúng là lạnh lùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!