Chương 914
Lục Trầm lái xe, trong xe vô cùng yên tĩnh khiến anh ta cảm thấy không được tự nhiên, nhưng ba bố con nhà kia lại như không hi bị không khí này bị ảnh hưởng. Lục Trầm bĩu môi, bầu không khí kì quái này đều do người nhà họ.
Tô làm ra cả, thế mà người khởi xướng thì nhàn nhã như không có gì, trái lại khiến người ngoài như anh ta không chịu nổi.
Đọc theo đường đi không nói gì, đợi đến khi Lục Trầm lái xe đi vào con đường dẫn tới biệt thự Lí Ân, Tô Lương Mặc mới nói: “Dừng xe”
Xe dừng, Lục Trâm quay đầu lại, từ kính chiếu hậu nhìn theo bóng lưng của ba bố con, dáng người đàn ông như một ngọn núi lớn, mỗi tay bế một đứa bé ba bố con lắng lặng đi trong màn đêm không người.
Thấy cảnh này, Lục Trầm mím môi không nói, hình thức ở chung của ba người này… càng ngày càng khó hiểu.
Rất rõ ràng chuyện của nhà này là con ghét bố đến mức muốn giết cả bố nh, nhưng lúc này bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh ấy cũng sẽ cảm thấy tình cảm của ba bố con nhà này hết sức thân mật.
Lục Trầm lắc đầu: “Đúng là cả gia đình quái thai, không hiếu, không hiểu”
Bởi vì cảnh tượng ngẫu nhiên nhìn thấy của tối hôm nay, Lục Trầm đột nhiên cảm thấy, có khi mấy hành vi của Tô Lương Mặc mà anh ta không tán thành kia có thế đúng thì sao.
Sau khi ba bố con vào cửa, ánh bình minh đã sắp ngoi lên nơi chân trời, Tô Lương Mặc mỗi tay ôm một đứa trẻ bước vào nhà, anh không nói lấy một lời, trước tiên vội bước lên tầng hai đấy cửa phòng ngủ của Lương Chỉ Duy ra, cậu bé đã ngủ thiếp từ lúc vẫn ở trên xe. Lúc xuống xe lại ngoan ngoãn để daddy ôm lấy, mà cậu bé cũng rất biết hưởng thụ, đầu nhỏ lười biếng ghé vào bả vai của daddy, cứ vậy mà ngủ hết đoạn đường từ trên xe đến tận khi được ôm vào phòng.
Sắp xếp xong cho Tiểu Bảo, người đàn ông lại ôm theo Đại Bảo vào một căn phòng ngủ khác.
Khi Tô Lương Mặc chuẩn bị ra khỏi phòng thì Lương Chỉ Hoành đột nhiên gọi anh lại: “Ông định cứ thế mà đi ư?”
Người đàn ông đã bước chân tới cửa đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, trong đêm đen, cặp mắt đen kia khiến người khác không nhìn được cảm xúc của anh: “Hôm nay muộn rồi, có chuyện gì ngày mai hẳng nói, hiện tại con ngủ đi”
“Không được”
Bóng người bé nhỏ vén chăn lên, ngồi dậy Trong bóng đêm, cậu không nhìn thấy người đàn ông đã nhíu chặt lông mày, nhưng Tô Lương Mặc lại thấy rất rõ động tác vén chăn của cậu liền vội vàng nói: “Nằm xuống”
Lương Chỉ Hoành chậm rãi nheo mắt lại, như cố tình đối đâu với người đàn ông đó mà chạy vụt từ trên giường xuống, cậu lao thẳng về hướng người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!