Lục Thừa Phong cũng không biết mình thích Tiêu Ninh Dữ vì điều gì. Có lẽ là khi em ấy cố chấp chờ trong gió lạnh vẫn khăng khăng “Tôi không trách hắn”, có lẽ là khi đôi mắt của em ấy sáng rực lên nói thích một người, có lẽ là bởi sự chấp nhất của em ấy với tình cảm, có lẽ bởi em ấy khi yêu một người nóng bỏng như thế…
Có lẽ… quá đau lòng về em ấy, đau lòng lâu, dần dần trở nên động lòng…
Chính bản thân Lục Thừa Phong cũng không rõ thời gian cụ thể, anh cũng không muốn xoắn xuýt vấn đề thời gian này, những thứ đó không quan trọng. Quan trọng là anh hiểu mình thích Tiêu Ninh Dữ, nên muốn quan tâm đến em ấy, muốn đối xử tốt với em ấy.
Nhân vật Ngu Bội Tần được Tiêu Ninh Dữ yêu thích như vậy, lại vì gã Khương Duật, nên Tiêu Ninh Dữ nhớ tới nhân vật đó chỉ còn lại đau lòng. Cho nên, Lục Thừa Phong muốn quay lại bộ phim ấy, muốn để nhân vật có ý nghĩa quan trọng với Tiêu Ninh Dữ này, một lần nữa trở nên tươi đẹp vui vẻ mỗi khi em ấy nhớ đến.
Phương diện khác, Tiêu Ninh Dữ thích nhân vật Ngu Bội Tần, lại bởi nó mà thích Khương Duật, y thiên vị gã đó nguồn gốc là do đây. Khương Duật diễn quá tệ, nhìn Khương Duật diễn Ngu Bội Tần, Lục Thừa Phong chỉ nghĩ: Gã không đáng, kỹ thuật diễn vụng về như vậy, nếu không phải chó ngáp phải ruồi chọt đúng điểm yêu thích của Tiêu Ninh Dữ, thì sao em ấy có thể thích gã. Diễn tệ lậu như vậy mà Tiêu Ninh Dữ cứ khăng khăng một mực, Lục Thừa Phong nghĩ tới là giận không chỗ trút.
Được, đã như vậy, anh sẽ quét sạch ảo tưởng tình cảm này của Tiêu Ninh Dữ đối với Khương Duật. Không phải Lục Thừa Phong quá mức tự tin, mà sự thật chính là kỹ năng diễn của gã kia không có cửa so với anh.
So sánh anh với Khương Duật, Ngu Bội Tần do gã diễn chẳng là gì cả.
Nói đến đây, chính xác là lòng dạ của anh hẹp hòi. Anh diễn vai Ngu Bội Tần, ngoại trừ muốn khôi phục niềm yêu thích của Tiêu Ninh Dữ, mặt khác, anh muốn chen gã Khương Duật ra khỏi lòng Tiêu Ninh Dữ, bất cứ chỗ nào, anh phải chiếm hết.
“Nên, anh muốn diễn Ngu Bội Tần.”
Tiêu Ninh Dữ cười ngượng ngùng: “Lục… Lục Thừa Phong, lúc nói chuyện đừng thở gấp, dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
Tiêu Ninh Dữ cảm thấy chắc chắn là Lục Thừa Phong chưa nói xong, phần sau còn phải nói vì họ là bạn bè các kiểu mới đúng. Lục Thừa Phong thích y ư, buồn cười quá, không thể nào, không thể nào đâu. Tiêu Ninh Dữ không ngừng tự nhủ, để mình đừng coi là thật.
” Tiêu Ninh Dữ, anh rất nghiêm túc… Anh thích em.” Ngữ khí của Lục Thừa Phong rất dịu dàng, chữ nào chữ nấy mạnh mẽ đập vào lòng Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ ngừng lại, mấp máy môi, tự mình tiêu hoá câu nói kia, giải nghĩa của từng chữ một. Y thận trọng lặp đi lặp lại trong đầu mấy lần, cuối cùng thận trọng xác định những lời đó có nghĩa là Lục Thừa Phong thích mình. Nhưng y vẫn cảm thấy như bay trong không trung, không chạm được mặt đất. Y sợ hãi vươn tay, chung quanh chỉ là sương mù phiêu tán.
“Thật sao…” Tiêu Ninh Dữ dè dặt hỏi lại.
Lục Thừa Phong khẳng định: “Thật. Anh thích em.”
Tiêu Ninh Dữ tự đếm trong lòng… Lục Thừa Phong nói ba lần “Anh thích em”, nên không phải ảo giác của y, không phải là y nghe nhầm, càng không phải Lục Thừa Phong đang nói đùa, nói đùa thì không thể lặp lại nhiều lần như vậy. Hơn nữa, Lục Thừa Phong không phải một người mang tình cảm ra đùa giỡn, Lục Thừa Phong cũng thích Tiêu Ninh Dữ…
“Cho nên? Em nghĩ thế nào? Có đồng ý… để anh làm bạn trai của em không?” Lục Thừa Phong tỏ tình rất thẳng thắn, nhìn anh đó giờ vô cùng bình tĩnh, nhưng kỳ thật anh cũng đang khẩn trương, nhất là khi hỏi ra câu này, đáy lòng anh cực kỳ thấp thỏm. Anh có thể cảm giác được Tiêu Ninh Dữ cũng có cảm tình với mình, nhưng có thích anh hay không, có muốn ở bên nhau hay không lại là chuyện khác, anh không quá tự tin.
Đáp án của Tiêu Ninh Dữ vượt quá dự kiến của Lục Thừa Phong, y nói: “Lục Thừa Phong, anh có thể chờ em một thời gian không?”
Lục Thừa Phong nhíu mày, không hiểu.
Tiêu Ninh Dữ tiếp tục nói: “Có thể… Chờ em gầy xuống… không…”
Tiêu Ninh Dữ thích Lục Thừa Phong, rất thích, nhưng y cảm thấy hiện tại mình không thể ở bên Lục Thừa Phong.
“Ninh Dữ, chuyện này đối với anh mà nói, không là gì cả. Hẳn là em rõ ràng, anh không hề để ý đến chuyện đó.” Lục Thừa Phong có thể hiểu, bởi nguyên nhân béo phì nên Tiêu Ninh Dữ có một đoạn tình cảm đầy đau khổ, nên y rất để ý đến chuyện béo gầy.
Nhưng Lục Thừa Phong không quan tâm ngoại hình y ra sao, lúc trước anh đã chứng minh cho Tiêu Ninh Dữ thấy, nên anh muốn khuyến khích Tiêu Ninh Dữ một chút, không nên quá để ý đến chuyện này. Quan trọng là Tiêu Ninh Dữ có thích anh hay không, có nguyện ý ở bên anh hay không.
“Em biết, Lục Thừa Phong em biết mà.” Tiêu Ninh Dữ vội vàng nói.
Lục Thừa Phong chậm rãi nói: “Em thích anh không, Tiêu Ninh Dữ? Anh chỉ hỏi em điều này.”
“Thích.” Tiêu Ninh Dữ đáp không chút do dự.
“Vậy đã thích, anh thấy không cần chờ đợi gì cả, em cảm thấy thế nào?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ từ tốn đáp: “Thế nhưng, thế nhưng, em vẫn muốn chờ quá trình giảm cân kết thúc.”
Đôi khi Tiêu Ninh Dữ rất cố chấp, khiến người ta nổi giận.
Lục Thừa Phong nói: “Ninh Dữ, anh biết Khương Duật khiến em tổn thương rất nhiều, khiến em không có lòng tin vào tình yêu. Nhưng, anh hi vọng em có thể tin tưởng anh, tin tưởng anh thích em, anh không quan tâm em béo hay gầy. Cân nặng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho em. Anh không hi vọng em so sánh anh với Khương Duật.”
“Em không so sánh anh với Khương Duật. Em biết, anh không phải là hắn, anh sẽ giống như vậy. Em hiểu rõ. Nhưng chỉ là, em chỉ muốn để bản thân tốt đẹp hơn, ở bên nhau sẽ tốt hơn.” Tiêu Ninh Dữ nóng nảy giải thích.
“Bây giờ em cũng rất ổn rồi, Ninh Dữ, bây giờ em còn nghĩ như vậy chính là em vẫn để ý những lời kia của Khương Duật, em vẫn quan tâm đến nó. Trong lòng em cảm thấy vì vóc dáng nên không ai thích em, anh cũng giống thế, vì em béo nên không thích em thật lòng, là như vậy phải không? Em vẫn chưa tin là anh thích em.”
Tiêu Ninh Dữ vẫn xoắn xuýt vì những gì Khương Duật nói, không đáng trách, muốn y lập tức quên đi là không thể. Truyện Huyền Huyễn
Nhưng Lục Thừa Phong tức giận, bởi Tiêu Ninh Dữ không tin vào tình cảm của anh, y không tin rằng anh khác Khương Duật.
“Không, em không nghĩ như vậy mà Lục Thừa Phong.” Tiêu Ninh Dữ luống cuống.
“Vậy em muốn ở bên anh không?” Lục Thừa Phong hỏi lại lần nữa.
Tiêu Ninh Dữ do dự: “Em… Em… Lục Thừa Phong, anh có thể chờ em một thời gian không…”
Tiêu Ninh Dữ vẫn giữ câu nói cũ.
Lục Thừa Phong trầm mặc một hồi, chỉ thấy anh thở dài một tiếng: “Anh tôn trọng quyết định của em… Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, ngủ ngon.” Tiêu Ninh Dữ vẫn muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết nói ra sao.
“Ngủ ngon.”
Cuộc trò chuyện lần này của hai người không vui vẻ cho lắm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết đến này, dùng tâm trạng này cúp máy.
Tiêu Ninh Dữ nhìn điện thoại kết thúc cuộc gọi, thở dài một hơi.
Y tin tưởng, y tin Lục Thừa Phong thật sự thích mình, không liên quan đến Khương Duật, không phải cảm thấy mình béo nên Lục Thừa Phong ghét bỏ.
Chẳng qua là y thấy Lục Thừa Phong rất ưu tú, y muốn xứng đáng với anh hơn. Hơn nữa, Lục Thừa Phong luôn chăm sóc y, luôn chú ý đến tâm tình của y. Bình thường khi nói chuyện phiếm luôn chú ý phản ứng và tâm trạng của y, lo lắng y rụt rè không tự tin, lo lắng y không vui, những thứ này thật ra Tiêu Ninh Dữ biết hết.
Lục Thừa Phong không hay nhắc đến chuyện vóc dáng, không đề cập đến hiệu quả giảm cân, rất ít khi nhắc đến chuyện tình cảm, thận trọng chú ý cảm xúc của y.
Tiêu Ninh Dữ không muốn khi hai người ở bên nhau Lục Thừa Phong phải mệt mỏi như vậy.
Nhưng với sự tự ti của bản thân, y không thể thay đổi trong chốc lát, sự tự ti về ngoại hình đeo đẳng y từ nhỏ đến lớn, trở thành tâm bệnh. Chỉ cần ngày nào y còn béo là ngày đó y không thể tự tin nỗi.
Y chỉ muốn mình trở nên tốt đẹp hơn, để sánh vai bên Lục Thừa Phong.