Lục Thừa Phong chợp mắt chốc lát, không ngủ say.
Tiểu Cao lại gần sô pha khẽ gọi: “Lục ca, Lục ca.”
Lục Thừa Phong mở mắt ra, Tiểu Cao lại nói: “Chuẩn bị quay tiếp.”
Gật nhẹ đầu, Lục Thừa Phong cẩn thận rút cánh tay ra, tìm một chiếc chăn lông, gấp lại đặt dưới đầu Tiêu Ninh Dữ, lại kéo tấm chăn trên người y lên đắp cẩn thận, lúc này mới ra ngoài. Khi ra đến cửa, anh nhỏ giọng dặn dò Tiểu Cao: “Đừng cho người khác vào phòng quấy rầy em ấy nghỉ ngơi.”
“Đã rõ, Lục ca.” Tiểu Cao đáp.
…
Tiêu Ninh Dữ híp mắt, nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, vẫn như đang mộng.
“Tỉnh rồi?”
Lục Thừa Phong vừa lên tiếng Tiêu Ninh Dữ mới phát hiện mình đang nằm trên đùi của anh, vội vàng ngồi dậy: “Anh chưa đi quay phim à?” Tiêu Ninh Dữ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.
Lục Thừa Phong cười cười: “Quay xong cả rồi, em nhìn bên ngoài xem. Mặt trời xuống núi rồi.”
Tiêu Ninh Dữ ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên nhìn Lục Thừa Phong. Trên thực tế, Tiêu Ninh Dữ ngủ đến chiều, nửa chừng mơ mơ màng tỉnh lại, nhưng lại nhanh chóng thiếp đi. Nghe Lục Thừa Phong nói đã quay xong, khó tin mình thế mà ngủ lâu như vậy.
“Em ngủ lâu như vậy à?” Tiêu Ninh Dữ vẫn chưa dám tin.
Lục Thừa Phong vuốt vuốt mấy cọng tóc vểnh lên của Tiêu Ninh Dữ, đáp: “Em đang bị cảm, còn uống thuốc, đương nhiên sẽ cần ngủ nhiều. Điều kiện chỗ này không tốt, em đứng lên đi lại một lúc đi, xem cổ có bị đau mỏi hay không.”
“Không, vẫn ổn.” Vốn dĩ muốn tới đây chờ Lục Thừa Phong, kết quả y chỉ đổi chỗ ngủ, Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng nghĩ.
“Bữa tối em muốn ăn gì? Nếu như muốn nghỉ ngơi, vậy chúng ta về khách sạn ăn.” Lục Thừa Phong nói.
Tiêu Ninh Dữ vội đáp: “Em không buồn ngủ nữa, ngủ cả chiều rồi. Anh xong việc chưa?”
“Đã xong rồi. Vậy không muốn về khách sạn thì chúng ta ra ngoài ăn.” Lục Thừa Phong dắt tay Tiêu Ninh Dữ nói.
“Ừm.”
…
Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong chọn một nhà hàng, cách đoàn phim khá xa, ở trung tâm thành phố. Nhưng hai người không thấy xa, bởi chỉ cần hai người ngồi cạnh nhau đã cảm thấy rất hạnh phúc, không có chút cảm giác nhàm chán nào.
Khi tới nhà hàng có đi qua một khu ẩm thực ở quảng trường thành phố, hiện giờ là lúc ăn tối, khu ẩm thực rất náo nhiệt. Ánh mắt Tiêu Ninh Dữ bị hấp dẫn, khi xe đi qua, còn ngoái đầu nhìn theo.
Lục Thừa Phong hỏi: “Muốn đi?”
Tiêu Ninh Dữ do dự một lát, Lục Thừa Phong nói thẳng: “Tiểu Triệu, dừng xe. Chúng tôi sẽ đi dạo ở đây một lát.”
“Sẽ bị nhận ra mất, thôi đừng đi.” Tiêu Ninh Dữ vẫn hơi muốn, nhưng trước kia cũng từng đi rồi, bây giờ không đi cũng sao.
Lục Thừa Phong không nói nhiều, khoác áo đội mũ lên cho Tiêu Ninh Dữ, lại bảo Tiểu Cao lấy khẩu trang trong xe, đưa cho mình đeo: “Như này là không nhận ra được đâu. Chúng ta đi dạo một lát nhé.”
Tiêu Ninh Dữ vươn tay lấy cái mũ lưỡi trai ở chỗ ngồi phía sau đội lên cho Lục Thừa Phong, rồi quay đầu hỏi Tiểu Cao: “Tiểu Cao, có đồ ngụy trang khác không?” Với mức độ nổi tiếng của Lục Thừa Phong, chắc chắn trên xe chuẩn bị sẵn các loại “trang bị”.
Tiểu Cao nhanh chóng lấy một cái kính râm đưa cho Lục Thừa Phong. Lục Thừa Phong không nhận, xích lại gần Tiêu Ninh Dữ, cằm hất hất về phía Tiểu Cao. Ngay lập tức Tiêu Ninh Dữ hiểu ý của anh, ngượng ngùng nhận kính đeo lên cho anh.
“Được rồi, đi nào.” Lục Thừa Phong nắm tay Tiêu Ninh Dữ xuống xe.
Đồ ăn hai bên đường phố rực rỡ muôn màu, Tiêu Ninh Dữ nhìn không xuể. Y chưa từng ăn những thứ này, trước kia khi vẫn đi học hay thấy những món quà vặt này ở cổng trường. Có điều tan học y được lái xe tới đón về nhà, không có cơ hội mua những đồ ăn lề đường này như người khác.
Những năm này Lục Thừa Phong theo các đoàn làm phim đi khắp nơi, những món quà vặt này anh không thường ăn, nhưng cũng không xa lạ gì, kiến thức nhiều hơn Tiêu Ninh Dữ một chút. Lục Thừa Phong hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tiêu Ninh Dữ xích lại níu lấy quần áo Lục Thừa Phong: “Người ở đây nhiều quá, chúng ta mua về ăn đi.”
Lục Thừa Phong ăn mặc ra sao, thì thân hình khí chất vẫn còn đó. Không nói anh có phải minh tinh hay không, giả sử không phải, nhưng đứng một chỗ đã là tiêu điểm trong đám người. Ở đây nhiều người như vậy, người ta nhìn thêm vài lần không khéo sẽ nhận ra. Nên Tiêu Ninh Dữ suy nghĩ một lát vẫn cảm thấy không nên ở đây lâu, mua mang về ăn cũng giống thế.
Khóe môi Lục Thừa Phong lộ ra nụ cười, cưng chiều nhìn Tiêu Ninh Dữ hết nhìn đông lại nhìn tây, sắc mặt rất khẩn trương, anh đồng ý: “Được, vậy em muốn ăn gì chúng ta mua cái đó.”
“Cũng không thể mua hết. Mặc dù không giảm cân nữa, nhưng không thể ăn uống vô độ.” Tiêu Ninh Dữ nghiêm túc nói.
“Được, vậy mua mỗi loại một ít nếm thử.”
Cuối cùng vẫn mua rất nhiều loại quà vặt, chỉ cần không phải thứ Tiêu Ninh Dữ ghét ăn, loại nào cũng mua.
“Đủ rồi, Lục Thừa Phong, lát nữa ăn không hết.” Mắt thấy Lục Thừa Phong vẫn có vẻ muốn mua nữa, Tiêu Ninh Dữ vội ngăn anh lại.
Chẳng qua là Lục Thừa Phong nghĩ, trước kia Tiêu Ninh Dữ giảm cân chịu khổ nhiều như vậy, khi Lục Thừa Phong khống chế cân nặng để quay phim cũng phải ăn những món như salad, khó ăn thế nào anh đều rõ ràng. Bây giờ Tiêu Ninh Dữ đã đạt được cân nặng mục tiêu, y không phải nghiêm khắc kiêng ăn nữa, Lục Thừa Phong bèn muốn cho y ăn ngon một chút.
“Không sao, em quên Tiểu Cao Tiểu Phương và những người khác trong đoàn đội của anh rồi à, họ sẽ giải quyết hết. Nhất là Tiểu Phương, một mình cô ấy có thể ăn gấp hai người.” Lục Thừa Phong không thèm để ý chút nào.
Tiêu Ninh Dữ giật giật khóe môi, nhỏ giọng nói: “Lục Thừa Phong, nhưng mà, Tiểu Phương nói cô ấy muốn giảm cân.”
Lục Thừa Phong quay đầu nhìn Tiêu Ninh Dữ khẽ nở nụ cười: “Em yên tâm, ngày nào cô ấy cũng nói như vậy.”
Tiêu Ninh Dữ ngây ngẩn cả người, không đáp.