Khương Duật còn tưởng vin vào cớ từng kết giao với Tiêu Ninh Dữ, muốn gặp y lúc nào cũng được. Nhưng về lý thuyết hai người hoàn toàn không cùng một giới, thậm chí thân phận địa vị còn chênh lệch rất xa. Lúc trước là Tiêu Ninh Dữ buông xuống phong thái của mình để bên gã, vậy mà gã lại đề cao bản thân, vọt tới Tiêu thị mở miệng ra là đòi gặp Tiêu Ninh Dữ, ngay cả cửa lớn của công ty cũng không được vào.
Gã chưa ý thức được rằng, nếu Tiêu Ninh Dữ đã không muốn gặp gã, thì gã không là gì cả, không bao giờ gặp được y.
Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong có thảo luận qua có nên công khai hay không, cuối cùng vẫn quyết định là không công khai. Công khai xong hai người đi đến đâu cũng bị gò bó. Tiêu Ninh Dữ không thể trực tiếp đi tham ban Lục Thừa Phong, không có thân phận tổng giám đốc Tiêu thị, y đi đến đâu cũng không ai biết, y không cần ngụy trang. Đây cũng là nguyên nhân, khi cả công ty đều cho rằng y là giám đốc mới nhảy dù xuống, y không để Tiểu Chu thông báo y chính là Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ đeo nhẫn trên tay, còn Lục Thừa Phong thì chỉ có thể lấy một sợi dây chuyền đeo nhẫn lên cổ. Người khác không thể liên hệ hai người với nhau, dù sao hai người cũng không hay gặp gỡ công khai.
Nhưng Tô Cách nhìn thấy tin tức cái là biết ngay, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Ninh Dữ, hưng phấn hỏi y có phải đã kết hôn với Lục Thừa Phong rồi không, còn nói chờ đến lúc hai người tổ chức hôn lễ sẽ tặng y một bao lì xì thật bự.
Tất nhiên, ngay cả Tô Cách cũng biết, cha mẹ Tiêu Ninh Dữ, chủ tịch Tiêu và phu nhân chủ tịch khẳng định cũng biết.
Con trai mình kết hôn là chuyện động trời đến mức nào, hai người nọ không hề hay biết, thế là ngay lập tức gọi điện thoại tới.
“A lô, cha.” Tiêu Ninh Dữ thấy điện báo của chủ tịch nhà mình, không biết nên nói với họ thế nào.
“Nghe nói con kết hôn rồi?” Ngữ khí của cha Tiêu không nghe ra cái gì, nhưng Tiêu Ninh Dữ biết ông đang đem quân đi hỏi tội.
Tiêu Ninh Dữ cười xấu hổ đáp: “Vâng, con đang định báo cho cha và mẹ.”
Thanh âm của chủ tịch Tiêu cao thêm một quãng: “Thế nào, kết hôn còn không định nói cho chúng ta?!” Sau đó ông lại có chút cảm khái: “Tốt quá rồi, con ta kết hôn, ta và mẹ con là người cuối cùng biết đến.”
“Cha, con xin lỗi. Con cũng đột ngột quyết định kết hôn thôi ạ. Trước đó, trước đó cũng không nghĩ sẽ nhanh chóng như vậy.” Tiêu Ninh Dữ giải thích.
Y và Lục Thừa Phong bên nhau chưa lâu, y chưa kịp nghĩ đến chuyện trăm năm, cũng chưa kịp đưa Lục Thừa Phong về cho cha mẹ nhìn thử. Nhưng y không hề hối hận, trong lòng y rất muốn kết hôn với Lục Thừa Phong.
Cha Tiêu thở dài, lo lắng nói: “Ài, ta và mẹ con không trách con. Chỉ là, chuyện con kết hôn mà cha mẹ không biết chưa tính, ngay cả con kết hôn với ai cũng không biết, gặp cũng chưa gặp. Kiểu gì con cũng phải đem người đến để cha mẹ duyệt đã, không thì chúng ta không thể yên tâm. Hôn nhân là chuyện lớn, nếu người đó là…”
Tuy Tiêu Ninh Dữ không đề cập với gia đình, nhưng họ làm bậc cha mẹ, chuyện giữa Tiêu Ninh Dữ và Khương Duật, sao họ lại không biết. Họ chỉ lo Tiêu Ninh Dữ đau lòng, lo đối tượng kết hôn không thật lòng đối xử với con mình. Nhỡ lại làm Tiêu Ninh Dữ tổn thương thì làm sao?
Với cả, chưa ra mắt hai bậc phụ huynh là họ đã kết hôn, khiến ấn tượng của cha mẹ Tiêu với đối tượng kết hôn này rất là không tốt.
Đây mà là chân tình với Tiêu Ninh Dữ à?
“Người kết hôn với con là ai?” Cha Tiêu nghĩ, nếu người đó không tốt, có kết hôn rồi thì ông cũng phải làm hai đứa chia tay. Không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con trai ông. Nhỡ lại lừa gạt tình cảm của Tiêu Ninh Dữ thì phải làm sao. Thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ…
“Cha từng thấy rồi, là Lục Thừa Phong.” Tiêu Ninh Dữ đáp.