Ngược với không khí vui vẻ của Tôn gia thì tại căn nhà riêng của Từ Noãn Khang, Hàn Tiểu Dương đang ngủ bỗng hét lớn: "Đừng chạm vào tôi" Rồi bật dậy, Từ Noãn Khang ở bên cạnh lập tức ôm cô vào ngực nhỏ giọng dịu dàng nói: "Anh đây, không sao hết, không có ai cả"
Hàn Tiểu Dương lập tức ôm lấy Từ Noãn Khang khóc lớn: "Em không bị...em không bị chạm vào..."
"Anh biết, anh biết bọn chúng không chạm vào em, không cần sợ có ảnh đây" Từ Noãn Khang đau lòng muốn chết chỉ biết ôm chặt lấy cô nhỏ giọng an ủi.
"Noãn Khang...em thề là bọn họ không chạm vào em, anh có thể đi hỏi chị, chị có thể chứng minh cho em...huhu...!" Hàn Tiểu Dương vô lực nói, chỉ cần nghĩ đến có 3, 4 tên đàn ông chạm vào người là cô lại nổi một tầng da gà, cảm giác ghê tởm ùa về.
"Anh biết, không sao nữa rồi, anh sẽ khiến bọn chúng phải trả giá, nhé! giờ thì nín đi không khóc nữa, ngoan" Từ Noãn Khang hận không thể chôn sống mấy tên đã chạm vào Hàn Tiểu Dương ngay lập tức.
Cũng đã muộn nên Tôn lão thái cứ nhất quyết giữ đám Tôn Mặc Thiên ở lại một đêm, trong phòng của Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên, Hàn Bách đang làm tổ trong lòng Tôn Mặc Thiên xem điện thoại thì có một tin nhắn từ số lạ gửi về: Xin chào, tôi là Hồ Nhã Tịnh, nếu ngày mai cô rảnh có thể cùng tôi đi dạo phố được không?
"Hửm??.." Hồ Nhã Tịnh? Sao cô ấy lại hẹn mình đi dạo phố?
"Sao vậy?" Tôn Mặc Thiên thấy cô trưng ra vẻ mặt bất ngờ liền hỏi.
"Anh xem, tình địch không rủ tự tới nè" Hàn Bách nhổm dậy giơ điện thoại ra trước mặt anh.
"Tình địch? Em không muốn đi thì từ chối thôi" Tôn Mặc Thiên nghe thấy 2 chữ tình địch có hơi sửng sốt sau đó nhàn nhạt nói rồi ôm Hàn Bách trở lại trong lòng.
"Anh không nhìn ra là cô ấy có ý với anh à?" Hàn Bách khinh thường liếc nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Em ghen?" Tôn Mặc Thiên nhìn Hàn Bách chăm chú.
"Mới không có" Hàn Bách bĩu môi không thừa nhận.
"Vậy em muốn đi không?"
"Đương nhiên là có, người ta đã mất công hẹn em rồi, dù sao ngày mai em cũng được nghỉ" Hàn Bách muốn xem xem rốt cuộc có đơn giản là đi dạo phố bình thường hay không.
Vậy là cô đã hẹn với Hồ Nhã Tịnh 8 rưỡi sáng mai ở Trung tâm thương mại Hà Thành.
Vừa ngước mắt lên thấy được góc nghiêng của anh từ dưới lên trên, chiếc cằm kiên nghị, bỗng Hàn Bách ngẩn người.
"Nhìn đủ chưa? Em như vậy là đang muốn quyến rũ anh sao" Bỗng Tôn Mặc Thiên cúi xuống áp sát vào mặt Hàn Bách, hơi thở mát lạnh khiến cô bừng tỉnh.
"Ai thèm quyến rũ anh" Mặt Hàn Bách nóng lên vội vàng đẩy anh ra.
"Phải không?" Tôn Mặc Thiên nói xong không thèm cho Hàn Bách trả lời đã trực tiếp hôn xuống môi cô.
Cô không nghĩ nhiều mà ôm lấy cổ anh đáp trả lại.
Khoé môi Tôn Mặc Thiên khẽ nhếch lên rồi tách hàm răng của Hàn Bách ra tiến vào khoang miệng, gặm nhấm một hồi cho đôi môi cô hồng lên hơi sưng một chút sau đó thoả mãn dời môi cô nhưng lại tiến xuống cằm rồi mút mút cần cổ trắng nõn của cô.
Nhiệt độ trong phòng cũng bị hai người làm ấm lên.
"Đừng làm bậy" Hàn Bách giơ tay giữ chặt cái tay đang không yên phận ở trong người mình.
"Ừ" Tôn Mặc Thiên chỉ ừ một tiếng rồi lại tiếp tục.
"Anh...đừng làm loạn nữa, hôm nay không được đâu, mai em còn có hẹn" Hàn Bách ngăn động tác anh đang cởi đồ của cô lại.
Tôn Mặc Thiên không phản ứng lại chỉ ngậm lấy đôi môi vừa nói, cứ thế hung hăng tiến vào khoang miệng cô cắn mút đầu lưỡi Hàn Bách.
mãi đến khi cảm nhận cô thở không nổi mới chịu nhả ra.
Hai người mất vài giây để hít thở sau đó Tôn Mặc Thiên giang tay ôm chặt Hàn Bách ở trong lòng nặng nề nói: "Ngủ thôi"
"Hửm..." Hàn Bách bị anh hôn đến ngớ người, không nghe nổi anh đang nói gì nữa rồi.
"Không lẽ em muốn ngày mai không nhấc nổi chân?"
"A...không có, anh đúng là ngày càng hư hỏng" Hàn Bách nói xong còn đánh anh một cái.
Tôn Mặc Thiên bắt lấy tay cô thì thầm vào tai Hàn Bách: "Nếu em còn cử động nữa anh không chắc sẽ tha cho em đâu, nhanh ngủ đi muộn rồi"
Hàn Bách nghe Tôn Mặc Thiên nói vậy lập tức nằm im không dám nhúc nhích không lâu sau thì cô chìm vào giấc ngủ.
Tôn Mặc Thiên nhìn cô đã ngủ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng đi vào nhà tắm tắm nước lạnh (Nửa đêm tắm nước lạnh là bà con hiểu chuyện gì rồi đó>..