CHƯƠNG 181: KHÔNG GẢ ĐI ĐƯỢC THÌ ANH PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM (1)
Nếu không vì muốn Diệp Sương có cuộc sống tốt một chút, nếu không vì muốn kiếm tiền đổi cho Diệp Sương một ngôi nhà an toàn thì chắc chắn anh sẽ không bán ngôi nhà này. Nếu vì bản thân anh, có lẽ anh sẽ tìm nơi khác tiếp tục bày quầy bán đồ nướng. Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh không muốn bày sạp là anh không muốn Diệp Sương bị người khác xem thường, chế giễu cô chỉ là kẻ bán đồ nướng.
Mấy ngày gần đây, khi bán đồ nướng không phải chưa gặp bạn học của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được chút gì đó từ ánh mắt họ. Anh không hề quan tâm người khác nói gì anh, nhưng anh lại rất để ý đến ánh nhìn kỳ thị mà người khác dành cho Diệp Sương. Đây là nguyên nhân anh nghe theo sắp xếp của Hứa Hiểu Tinh mở cửa hàng. Quan niệm của người trong nước mãi không hề thay đổi, bày quầy bán đồ nướng gọi là ông bán đồ nướng, mở nhà hàng bán đồ nướng thì gọi là ông chủ, thân phận, địa vị, vị trí trong mắt người khác là một người trên trời, một người dưới đất.
Diệp Lăng Thiên đợi ở đầu ngõ hơn hai mươi phút, Hứa Hiểu Tinh mới lái xe đến, đợi Diệp Lăng Thiên ổn định ngồi vào ghế lái phụ rồi, Hứa Hiểu Tinh lái xe đi.
“Trước tiên tôi dẫn anh đi xem vị trí mặt tiền, anh thử xem được hay không, nếu được thì tôi sẽ gọi điện cho anh ta, bảo anh ta tan làm muộn một chút đợi chúng ta đến ký hợp đồng luôn, hoàn tất việc này. Mặt tiền này rất hot, thuê sớm được chừng nào hay chừng đó.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Hôm qua tôi đã gọi điện cho anh ta hỏi qua rồi, tiền thuê nửa năm trả một lần, hợp đồng ký ít nhất là ba năm, ngoài ra anh phải đặt cọc chín mươi triệu đồng trước. Tôi đã thử tính cho anh rồi, nửa năm trả một lần, năm nay đợt trả tiền đầu tiên là từ tháng bảy đến cuối tháng mười hai, tổng tiền thuê sáu tháng là năm trăm bốn mươi triệu đồng, cộng thêm chín mươi triệu đồng tiền đặt cọc tổng là là sáu trăm ba mươi triệu đồng. Giờ đã là giữa tháng bảy rồi, chắc là chỉ khoảng ba trăm chín mươi triệu đồng. Trong thẻ kia của tôi còn bao nhiêu tiền?” Hứa Hiểu Tinh vừa lái xe vừa tính nhẩm, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi chưa xem số dư, bản thân cô lại không biết sao?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ.
“Tôi thật sự không biết, chắc khoảng sáu trăm sáu mươi triệu, hoặc sáu trăm chín mươi triệu gì đó, anh đã rút ra một ít, chắc còn khoảng sáu trăm triệu. Bên này là ba trăm chín mươi triệu đồng, rồi phí chi thủ tục chắc khoảng ba mươi triệu đồng, cụ thể bao nhiêu tôi không rõ. Sau đó có thể phải mua một vài thứ cho cửa hàng, ví dụ như mua đồ dùng cho phòng bếp, tôi nghĩ chắc khoảng sáu trăm triệu là đủ. Nếu không đủ thì tôi vẫn còn ít tiền, thẻ này vẫn còn mấy chục triệu, chắc là đủ dùng. Nên anh cũng không cần lo lắng chuyện tiền nong đâu.” Hứa Hiểu Tinh vừa cười vừa nói. Cô chủ yếu muốn Diệp Lăng Thiên yên tâm.
Diệp Lăng Thiên cũng khẽ mỉm cười, không nói thêm gì, lời Hứa Hiểu Tinh khiến anh cảm động. Có được một người bạn yên tâm giao toàn bộ tài sản cho anh, anh còn nói được gì nữa đây? Mà từ đầu đến cuối Diệp Lăng Thiên vẫn coi Hứa Hiểu Tinh là bạn, anh chưa từng có ý nghĩ gì khác, anh cũng luôn cho rằng Hứa Hiểu Tinh cũng chỉ coi anh là bạn.
“Anh đừng cười, sau này kiếm được nhiều tiền thì nhớ trả lại tiền cho tôi đó, đây là của hồi môn của tôi đấy, nếu anh không trả cho tôi hoặc làm ăn thua lỗ, tôi không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy, đến lúc đó cả đời tôi sẽ bám lấy anh, anh đừng mong chạy thoát.” Hứa Hiểu Tinh đùa với Diệp Lăng Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!