CHƯƠNG 204: ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG (5)
“Tôi đang nói chuyện điện thoại ở trên sân thượng, tôi nói cho anh biết nha, ở trên tầng bốn mươi ba ấy, gió lớn lắm, mát mẻ cực kỳ, cho anh nghe tiếng gió nè.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói xong, Diệp Lăng Thiên liền nghe được ở bên trong có tiếng gió rít.
“Có nghe thấy không?” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục hỏi.
“Nghe thấy rồi, vào thời gian này mà một mình cô lại ở trên đó, có an toàn không? Hơn nữa đừng để bị cảm.” Diệp Lăng Thiên quan tâm nói.
“Yên tâm đi, rất là an toàn, các biện pháp an ninh trong cư xá này rất tốt, hơn nữa cũng không đi lên phía trên được, nhiệt độ vẫn ổn. Tôi đã cố ý mặc thêm một cái áo khoác nhỏ mới đi lên, không lạnh đâu, rất mát mẻ và dễ chịu.”
Hứa Hiểu Tinh dịu dàng nói, sau đó lại hỏi: “Anh nói cho tôi nghe một chút chuyện ở trong cửa hàng đi, tôi thật sự không nghĩ tới lại có thể làm ăn tốt như vậy. Anh nói xem phải cảm ơn tôi như thế nào đây, chắc tôi là ngôi sao may mắn của anh đó, sau này cứ nghe theo lời của tôi, tôi nói đúng chứ không có sai. Tôi nói là anh mở cửa hàng ở đó thì có thể kiếm được tiền, anh xem xem quả nhiên là có thể kiếm được tiền có đúng không?”
“Làm ăn rất tốt, hai ngày nay căn bản bận không chịu nổi, có một vài người khách phải đi nữa đó. Hôm nay tôi mới tuyển được mấy nhân viên phục vụ, còn bỏ ra mấy chục triệu để lắp đặt một hệ thống quản lý phục vụ, bây giờ vấn đề thu ngân và nhân viên phục vụ đã được giải quyết rồi, vấn đề chủ yếu nhất chính là nhân lực trong nhà bếp…” Diệp Lăng Thiên nằm ở trên giường, chậm rãi nói những chuyện ở trong cửa hàng với Hứa Hiểu Tinh.
“Tôi thật sự rất muốn trở về giúp anh một tay, nhưng mà tôi biết là chắc chắn mẹ tôi sẽ không cho phép đâu. Xin lỗi nha Lăng Thiên, tôi không nên rời đi vào thời điểm này.” Hứa Hiểu Tinh tự trách mà nói.
“Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, ở bên đây không có việc gì đâu, vạn sự khởi đầu nan, làm ăn cũng không thể đều dựa vào người khác giúp đỡ mình được. Cô với Diệp Sương đều có chuyện riêng của mình, thỉnh thoảng đến giúp là được rồi, vẫn nên phải tuyển người, tất cả đều phải làm theo quy củ và nguyên tắc.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
“Vậy thì được rồi. Ôi chao, cũng đã sắp bốn giờ rồi, anh đi ngủ sớm một chút đi, tôi không nên gọi điện thoại cho anh, qua mấy ngày nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, chờ đến lúc anh tuyển đủ người cho cửa hàng rồi thì lại nói.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thời gian rồi sau đó mới kinh ngạc mà nói.
Diệp Lăng Thiên cũng mới kịp phản ứng, hóa ra là đã bốn giờ sáng rồi, cuộc điện thoại này của mình và Hứa Hiểu Tinh bất tri bất giác đã gọi đến nửa tiếng đồng hồ. Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, chuyện này hoàn toàn chưa xảy ra.
“Vậy thì được rồi, cô cũng về nhà ngủ đi, tạm biệt.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cũng cúp điện thoại, nằm ở trên giường chỉ một chút liền thiếp đi.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên ngủ hơi lâu một chút, tới chín giờ rưỡi mới đi đến cửa hàng. Chu Ngọc Lâm vẫn còn đang kiểm tra hàng hóa ở cửa hàng như cũ, đồng thời còn có cả nhà phân phối bia, đợi đến lúc sau khi Chu Ngọc Lâm đều kiểm tra hết toàn bộ, Diệp Lăng Thiên liền đi tính tiền. Kết sổ sách xong thì Diệp Lăng Thiên đi đến ngân hàng một chuyến, đăng ký một tấm thẻ ngân hàng lần nữa, chuyển số tiền kinh doanh trong hai ngày nay của cửa hàng vào đó, có nhiều tiền như vậy đặt ở trong cửa hàng không an toàn chút nào.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi buôn bán buổi trưa xong thì gặp được Vương Toàn Huy ngày hôm qua vừa mới đến đang mang theo hai cái ba lô lớn đi vào trong cửa hàng, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì cười cười nói: “Ông chủ, tôi tới rồi đây.”
“Cậu từ chức ở bên kia rồi hả?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc, anh không ngờ đến là hôm nay Vương Toàn Huy đã đến rồi.
“Đúng vậy, ngày hôm qua tôi trở về thì liền từ chức với giám đốc của chúng tôi, tối ngày hôm qua anh ta phê duyệt luôn, buổi sáng kết toán tiền lương cho tôi luôn, sau khi tôi ăn cơm trưa xong rồi thì anh ta lại đến. Chính là trong nhà của anh ta có một người thân muốn làm ở trong đội bảo vệ, vốn dĩ là muốn đá tôi đi để giành lại vị trí cho người họ hàng đó của anh ta, tôi muốn từ chức, anh ta không hề nghĩ ngợi gì liền đồng ý, còn rất vui vẻ.” Vương Toàn Huy cười haha nói.
“Vậy thì được rồi. Ngọc Lâm, trước tiên cậu cứ dẫn cậu ấy đi đến ký túc xá cất đồ đạc đi, tạm thời ngủ cùng một phòng với cậu, ngày hôm nay hai người các cậu chen chúc một chút, để ngày mai tôi lại đi mua mấy cái giường mới. À đúng rồi Chu Ngọc Lâm, những người đồng đội cũ của cậu tổng cộng có mấy người muốn đến vậy? Tôi sắp xếp lại, nhìn xem xem cần phải mua mấy cái giường, với lại có cần phải thuê thêm phòng khác hay không.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi kêu Chu Ngọc Lâm tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!