CHƯƠNG 205: ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG (6)
Cứ tiếp tục như vậy, sau khi cửa hàng đồ nướng khai trương xong nửa tháng, cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện ở trong cửa hàng, tất cả đều rõ ràng ngăn nắp. Diệp Lăng Thiên tự đưa ra một bản quy tắc trong cửa hàng của mình, chuyện trong phòng bếp là do Chu Ngọc Lâm quyết định, mà những chuyện của nhân viên phục vụ ở bên ngoài thì do Vương Lâm, vợ của đồng đội của Chu Ngọc Lâm phụ trách. Bản thân Diệp Lăng Thiên thì phụ trách những chuyện khác, giống như là mua hàng, tính tiền, thanh toán, vân vân.
Sau đó Diệp Lăng Thiên dựng lên một cái bảng hiệu ở ngay cửa, viết thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân, bởi vì bây giờ toàn bộ đều là hệ thống máy tính, cũng không sợ là thu ngân đến đây làm việc mà động tay động chân. Hơn nữa thu ngân cũng thiếu người, bây giờ Diệp Sương được nghỉ hè, có thể hỗ trợ ở đây mỗi ngày, nếu như Diệp Sương khai giảng rồi thì sao? Hơn nữa sức khỏe của Diệp Sương vẫn còn chưa tốt hoàn toàn, Diệp Lăng Thiên cũng không muốn Diệp Sương phải mệt mỏi quá mức.
Hơn nửa tháng trôi qua, đến cuối tháng Diệp Lăng Thiên xóa tất cả các thanh toán một lần, cái này cũng từ khi khai trương đến cuối tháng, tổng cộng kinh doanh được mười bảy ngày, doanh thu buôn bán cũng hơn sáu trăm bốn mươi triệu. Trừ bỏ tất cả các khoản chi phí, Diệp Lăng Thiên tính toán lại một chút, lợi nhuận thuần của tháng này đạt được hai trăm bốn mươi triệu, đây là một con số không thể lường được. Phải biết là trong khoảng thời gian nửa tháng, hơn nữa vừa mới khai trương sẽ có rất nhiều chi phí không cần thiết, ít nhất là có rất nhiều khoản chi phí trong nửa tháng này được tính thành một tháng. Diệp Lăng Thiên tự mình ước tính một chút, cứ dựa theo tình trạng kinh doanh của hiện tại, mỗi thấy anh có thể kiếm được gần sáu trăm triệu, đây là một con số rất đáng sợ, đây cũng là sau khi Diệp Lăng Thiên tự mình tính toán ra mới có thể kết luận.
Cuối tháng này, Diệp Lăng Thiên gọi tất cả các nhân viên của cửa hàng đến phát tiền lương cho mọi người, người nào đã đủ nửa tháng rồi thì dựa theo tiền lương một tháng, ai chưa đầy nửa tháng thì phát tiền lương nửa tháng. Mặt khác, không phải tất cả mọi người đều dựa theo suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên nhận được mức tiền thưởng từ một triệu rưỡi đến sáu triệu, được nhận một triệu rưỡi là nhân viên phục vụ, được hưởng ba triệu là nhân viên trong phòng bếp, người được nhận sáu triệu chính là Chu Ngọc Lâm. Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên là ông chủ rộng rãi như vậy, tất cả mọi người đều cười vui vẻ, Diệp Lăng Thiên cũng nở nụ cười, đó chính là tính cách của anh. Chỉ cần người khác đối xử tốt với anh thì anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi người khác.
Cũng chiều ngày hôm nay, cuối tháng không có việc làm ăn gì, sau khi anh phát xong tiền thưởng cho tất cả các nhân viên, tất cả mọi người cùng nhau vui đùa trò chuyện. Lúc này ở bên ngoài có hai người đi đến, là một tên đầu hói và một tên tóc vàng, hai người bọn họ đều có điểm giống nhau, đó chính là đều mặc áo sơ mi hoa. Mặc đồ này giống như là sợ người khác không biết bọn họ không phải là người tốt lành gì, hai người bọn họ nghênh ngang bước vào.
Nhân viên phục vụ Vương Lâm đang trong ca làm việc nhìn thấy có khách bước vào thì vội vàng đi đến, cười cười dùng tiếng phổ thông không phải quá tiêu chuẩn mà hỏi: “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi là có mấy người vậy?”
“Không liên quan đến mày, đi, kêu ông chủ của bọn mày đến đây.” Đầu hói cực kỳ phách lối nói.
Vương Lâm nhìn bộ dáng của hắn ta thì có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày đi đến, hỏi: “Tôi là chủ của nơi này, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Ồ, anh chính là chủ của nơi này đó à? Ông chủ, làm ăn phát đạt quá nhỉ.” Đầu hói nghe thấy Diệp Lăng Thiên tự xưng là ông chủ thì vội vàng khách khí nói.
“Cảm ơn, cho hỏi là các người đến đây tìm tôi có chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên biết người này không phải đến đây để ăn uống, anh liền hỏi.
“Là như vậy, bây giờ cũng đã đến cuối tháng rồi, các người nộp phí bảo kê cuối tháng đi.” Đầu hói nghiêm giọng nói.
“Phí gì chứ?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi lại lần nữa, anh thật sự không thể tin được ở thời đại bây giờ mà lại còn có mấy thứ chỉ nhìn thấy ở trên tivi, cho nên hỏi lại lần nữa.
“Phí bảo kê. Làm sao vậy, anh không biết à?” Đầu hói hỏi ngược lại.
“Tôi chỉ biết là phải nộp thuế, mỗi tháng tôi cũng đều đi nộp rồi, phí bảo kê này của anh là cái gì chứ, các người là ai?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!