Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 209: TAM LONG ĐƯỜNG (3)

Lúc đầu những người này tưởng rằng đại ca của mình đến cứu mình, hưng phấn lao ra, chuẩn bị hung hăng báo thù. Nhưng mà vừa mới ló ra thì liền nhìn thấy mấy người đang mặc đồng phục cảnh sát, khí thế phách lối lập tức yếu xìu, cúi đầu xuống, đây chính là tư thế tiêu chuẩn của bọn lưu manh khi nhìn thấy cảnh sát.

“Tại sao lại là đám người các cậu nữa vậy? Gan cũng đủ lớn rồi nha, mới ra ngoài không được mấy ngày thì lại gây chuyện, xem ra lần này phải nhốt các cậu lâu một chút, không nhốt các cậu mấy tháng thì các cậu sẽ không được giáo huấn. Dựa vào tường ngồi xổm xuống hết đi, hai tay ôm đầu, nhanh lên.”

Cảnh sát nhìn thấy ở bên trong bước ra mấy người, nhíu mày, lập tức hô lên. Nói xong thì lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Ông chủ có đúng không, mấy người kia là tội phạm lại tái phạm, thường xuyên đánh nhau gây chuyện ở con đường này, chúng tôi sẽ đưa những người này đi, bây giờ anh đi theo chúng tôi để lấy lời khai. Tiểu vương, đi lấy lời khai của ông chủ này đi, ngoài ra hỏi thêm vài người ở đây nữa, lấy làm lời khai luôn.”

Sau khi nói xong thì trực tiếp đá một đá lên trên người của một tên trong đó rồi mắng: “Tự mình bước lên xe đi, còn muốn tôi mời cậu nữa hả.”

Mấy tên lưu manh ngoan ngoãn đứng dậy bước đến xe cảnh sát, bộ dạng không muốn chạy trốn chút nào, xem ra thì bọn họ vẫn vô cùng e ngại đối với cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, đám người này đã đập của tôi rất nhiều thứ, có phải cũng nên bồi thường cho tôi hay không.” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Theo lý thuyết thì phải bồi thường, các anh cứ cho tôi xem những đồ bị đập đi, chúng tôi sẽ liệt kê ra xem xem có giá trị bao nhiêu tiền. Nhưng mà tôi nói cho anh biết, từ nhỏ đám người này đã là một đám lưu manh rồi, trên người không có đồng xu nào, anh muốn lấy tiền bồi thường từ trên người của bọn họ thì là chuyện không thể. Bọn họ gây chuyện cũng không phải là lần một lần hai, lần này tôi sẽ nhốt bọn họ lâu một chút, có điều là chúng tôi cũng phải dựa theo pháp luật mà hành xử. Mặc dù tôi hận không thể lôi đám người này ra ngoài mà xử bắn, sau đó khu phố mà tôi quản lý cũng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng mà bọn họ chỉ phạm tội, chút chuyện nhỏ như vậy cao lắm cũng chỉ nhốt có mấy tháng, anh phải hiểu cho chúng tôi.” Cảnh sát vỗ vỗ vào vai của Diệp Lăng Thiên rồi nói, người cảnh sát này dễ dàng nói chuyện cực kỳ.

“Cái này thì tôi hiểu. Thôi được rồi, không có việc gì nữa, cứ dựa theo pháp luật mà làm, cảm ơn các người.” Diệp Lăng Thiên gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.

“Nếu như trong hai ngày nay lại có người đến đây gây sự hoặc là trả đũa, anh nhớ là phải lập tức báo cảnh sát đó. Anh cũng nên phòng bị một chút, nhóm lưu manh này có một đám người như vậy đó, có thể sẽ trả thù anh, anh cảm thấy tình hình không đúng thì lập tức báo cảnh sát ngay, lần này tôi sẽ tranh thủ tóm gọn bọn họ tới cùng.” Người cảnh sát cuối cùng nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó bước lên xe.

Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, trong lòng hơi suy nghĩ, nhíu mày, sau đó đi đến làm ghi chép cho người cảnh sát.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của chuyện lần này, việc làm ăn ở trong cửa hàng ảnh hưởng không ít, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong thời gian nhất thời thôi, không bao lâu chuyện làm ăn lại khá hơn lần nữa.

“Không còn sớm nữa, tôi cũng đi trước đây. Bản thân anh cũng phải chú ý một chút, có lẽ là đám lưu manh này chuyện gì cũng có thể làm ra được. Diệp Lăng Thiên, mặc dù là tôi tin tưởng bọn họ không thể làm anh bị thương được, nhưng mà minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, có thể dùng tiền để tránh tai họa thì cứ dùng tiền để tránh đi, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn. Chủ yếu là anh không thể bị thương được, có biết chưa?”

Lý Vũ Hân đi đến bên cạnh của Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Lăng Thiên, không đợi Diệp Lăng Thiên trả lời lại mình thì đã nói: “Thôi bỏ đi, nói với anh cũng vô ích thôi, chắc chắn là anh sẽ không nghe đâu. Tự anh phải chú ý một chút, có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi, chúng ta là bạn bè của nhau, có đúng không?”

Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc mà nhìn Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân trực tiếp phất phất tay với Diệp Lăng Thiên, sau đó lên xe của mình rồi lái đi.

Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa tiệm rút một điếu thuốc ra, sau đó liền đi trong vào cửa hàng, việc làm ăn trong cửa hàng bắt đầu tiến vào giai đoạn cao trào, trong phòng bếp khí thế hùng thực. Diệp Lăng Thiên đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy Chu Ngọc Lâm đang nướng đùi dê, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho Chu Ngọc Lâm một chút.

Đợi đến lúc hơn một giờ đêm, Diệp Lăng Thiên bắt đầu kiểm tra tài khoản và tiền trong ngày hôm đó với Diệp Sương. Công việc kinh doanh của ngày hôm nay cũng đã kết thúc, sau đó để lại mấy người quét dọn ở trong phòng bếp, Diệp Lăng Thiên vẫn đưa Diệp Sương về nhà như cũ. Vừa đưa Diệp Sương đi được mấy chục mét thì Diệp Lăng Thiên lại nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, anh còn chút chuyện nữa, không thể đưa em đi được, tự em bắt xe trở về đi.”

“Đi đường cũng chỉ có mười mấy phút mà thôi, gọi xe cái gì chứ. Không có việc gì đâu, vốn dĩ không cần anh đưa em mà, tự em trở về là được rồi.” Diệp Sương cảm thấy có chút không hiểu.

“Nghe lời của anh, đón xe về nhà.” Diệp Lăng Thiên hơi tức giận nói với Diệp Sương.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận