Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 256: EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI (1)

Sau khi tất cả ngừng lại, hai người vốn chìm vào trong tình cảm không thể tự khống chế lập tức tìm về lý trí. Diệp Lăng Thiên cầm thuốc ngồi bên đống lửa lặng lẽ hút, mắt nhìn đống lửa, không nhúc nhích, hút hết hơi này tới hơi khác, hoàn toàn không biết trong đầu anh đang suy nghĩ chuyện gì. Mà Lý Vũ Hân sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mắt nhìn đỉnh động thật lâu, cuối cùng ngồi dậy, tìm quần áo vứt một bên của mình, lặng lẽ mặc.

Trên mặt đất có vết máu, cô vốn cho rằng mình sẽ khóc, nhưng mà cuối cùng cô lại phát hiện, bản thân cô không có quá nhiều bi thương. Lần đầu tiên cứ tặng đi không rõ ràng như vậy, cô lại không cảm thấy đáng tiếc bao nhiêu.

“Xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên hút liên tục hai điếu thuốc xong, nói với Lý Vũ Hân đã mặc quần áo xong, cũng ngồi bên đống lửa ngây ngốc.

“Xin lỗi cái gì?” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, rồi lại nói: “Anh cũng không ép buộc tôi, bất kể có phải tôi cam tâm tình nguyện không, tôi cũng không phản kháng, cũng không ngăn cản, tuy nhiên tôi cũng không biết trong đầu mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ gì. Anh không cần xin lỗi tôi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện thế này, ai cũng sẽ có hoặc từng có, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi.”

Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời của cô xong, thật lâu sau cũng không nói chuyện, cuối cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Gả cho tôi đi.”

Lý Vũ Hân bị lời của anh dọa sợ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày cũng không lên tiếng.

“Tôi biết, tôi không xứng với em, tôi không có tiền, không có địa vị, căn bản không có gì cả, nhưng mà, tôi có thể đảm bảo tôi sẽ cho em hạnh phúc, cho em cuộc sống hạnh phúc em mong muốn, đây là lời hứa của tôi.” Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói với cô.

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, không nói được chữ nào, không biết làm sao, nhưng Diệp Lăng Thiên nói ra những lời này với cô, hốc mắt cô ẩm ướt, tiếp đó Lý Vũ Hân gào khóc to.

“Anh lấy tôi? Anh lấy tôi vậy Hiểu Tinh làm sao? Anh là bạn trai cô ấy, cô ấy thích anh yêu anh, người anh nên lấy là cô ấy. Mà tôi là chị em tốt nhất của cô ấy, nếu anh lấy tôi, sau này tôi làm sao đối mặt với cô ấy? Anh nói cho tôi biết, tôi nên làm sao đối mặt cô ấy?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên có chút điên cuồng nói, rồi lại nói tiếp: “Anh biết lần này tại sao tôi theo anh tới không? Là Hiểu Tinh kêu tôi tới chăm sóc anh, tự cô ấy muốn giúp anh chăm nom cửa hàng, cho nên kêu tôi tới chăm sóc anh. Không nghĩ tới, tôi chăm sóc rồi, cuối cùng lại xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không dám đối mặt với Hiểu Tinh nữa, cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, chúng tôi là chị em mười năm.”

Diệp Lăng Thiên nghe lời nói của cô cũng chìm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói: “Tôi biết Hiểu Tinh đối xử tốt với tôi, nhưng mà tôi không phải là gì của cô ấy, tôi trước giờ chưa từng đồng ý với cô ấy chuyện gì, quan hệ giữa tôi và cô ấy luôn chỉ là bạn bè mà thôi. Nhưng mà, tôi đối với em không giống vậy, tôi muốn chịu trách nhiệm với em.”

“Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm thế nào? Chịu trách nhiệm của anh chính là lấy tôi sao? Lý Vũ Hân tôi gả không được cho ai sao mà cần anh chịu trách nhiệm? Trong đầu anh chỉ có chịu trách nhiệm sao? Tôi hỏi anh, anh mở miệng liền nói muốn lấy tôi, vậy tôi hỏi anh, anh yêu tôi sao?” Lý Vũ Hân ánh mắt rưng rưng nhìn anh.

Diệp Lăng Thiên bị câu hỏi của cô làm sững sờ, ngây ngốc nhìn cô, sau đó nói: “Tôi không biết, tôi cũng không biết yêu là gì, nhưng tôi biết, tôi không ghét em, cũng…rất thích cảm giác ở cùng em, tôi cũng muốn chăm sóc em, tôi phải chịu trách nhiệm với em.”

“Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, lại là chịu trách nhiệm, anh ngay cả có yêu tôi hay không cũng không biết đã nói muốn lấy tôi, anh cảm thấy lời này của anh là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm sao?” Lý Vũ Hân cười có chút ảm đạm, cuối cùng lại nói: “Diệp Lăng Thiên, anh nghe rõ cho tôi, chuyện này là đôi bên tình nguyện, không ai ép buộc ai, chúng ta cứ xem đôi bên đang nằm mơ, một giấc mơ rất đặc biệt, chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh không có lỗi với tôi, tôi cũng không có lỗi với anh, anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm với anh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận