CHƯƠNG 33: NGOÀI Ý MUỐN (3)
Hai cô gái lại bắt đầu ngắm nghía dồ trong cửa tiệm chuyên doanh, đa số thì đều là quần áo hay túi xách, Diệp Lăng Thiên thì cũng rất khiêm tốn mà đứng ở đằng xa quan sát, lúc hai người đi vào trong tiệm anh cũng chỉ ở ngoài cửa ở một chỗ đảm bảo có thể nhìn thấy hai người họ.
“Diệp Lăng Thiên, lại đây đi, nhanh lên.” Diệp Lăng Thiên đang đứng hút thuốc lá bên cạnh một cái thùng rác thì đột nhiên nghe thấy tiếng Hứa Hiểu Tinh gọi anh vọng ra từ trong tiệm. Anh cứ ngỡ đã có chuyện không hay nên vội vàng dập thuốc rồi chạy vào trong.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên chạy tới hỏi cô.
“Anh xem thử xem bộ đồ này có đẹp không?” Hứa Hiểu Tinh lấy một bộ đồ từ trên giá áo xuống rồi hỏi anh.
Diệp Lăng Thiên ngớ người ra, rồi ngay sau đó anh cũng nói đại: “Đẹp.”
“Thật không đó?” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi lại.
“Ừ.” Diệp Lăng Thiên cũng gật nhẹ đầu rồi nói.
“Tôi cũng thấy đẹp, anh đợi chút nha, tôi vào thử đồ, lát nữa ra nhờ anh góp ý một chút.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi hân hoan cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Diệp Lăng Thiên chẳng biết nói gì hơn mà chỉ đứng yên trong của tiệm quần áo. Lúc này thì Lý Vũ Hân lại quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô có vẻ ghét bỏ, rồi sau đó cô lại quay đi tiếp tục chọn quần áo. Diệp Lăng Thiên thừa biết giờ cô đang thù anh vô cùng, thế nên anh cũng chỉ đứng im thinh một chỗ, miệng câm như hến.
Sau đó anh liền thấy Lý Vũ Hân cũng cầm trên tay một bộ đồ rồi đi vào phòng thử quần áo.
Rồi một lát sau Hứa Hiểu Tinh bước ra, trên người cô đang mặc bộ đồ mới lúc nãy, quần áo vốn đã đẹp rồi lại thêm cơ thể vô cùng hoàn hảo của Hứa Hiểu Tinh tạo nên một sự kết hợp vô cùng mê hoặc.
Hứa Hiểu Tinh mặc quần áo mới đi một vòng trước mặt Diệp Lăng Thiên, cô hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi trả lời cô.
“Cô à, bạn trai cô thật là có mắt thẩm mĩ đó, cô mặc bộ đồ này trông còn đẹp hơn người mẫu của chúng tôi nữa.” Đúng lúc này thì nhân viên bán hàng cũng tiến tới, cô ta cười cười rồi nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Đợi đã. Cô vừa nói anh ta là gì của tôi vậy?” Hứa Hiểu Tinh lập tức ngắt lời cô nhân viên rồi hỏi ngược lại.
“Bạn trai của cô, chẳng lẽ anh ấy không phải sao?” Nhân viên bán hàng thấy cô hỏi lại thì có hơi căng thẳng, cô tưởng mình đã nói lỡ lời.
“Không tệ nha, cô rất có mắt nhìn đấy, cô thấy hai chúng tôi có xứng đôi không?” Hứa Hiểu Tinh vui vẻ bước tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên, cô kéo lấy tay anh cùng đứng sóng vai rồi lại hỏi nhân viên bán hàng.
“Xứng lắm, trai tài gái sắc, thật sự xứng đôi vô cùng.” Cô nhân viên hướng dẫn vội vàng tiếp lời.
“Thật sao? Anh yêu à, người ta đã nói nhiều lời mát tai như vậy, anh cũng nên mua cho em bộ đồ này đi chứ nhỉ?” Hứa Hiểu Tinh ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Thiên rồi nũng nịu nói
Diệp Lăng Thiên chẳng biết nói sao cho phải, thế là anh cũng im luôn, chỉ cười cười một cách gượng gạo.
“Hai người đang làm gì vậy?” Vừa lúc này thì Lý Vũ Hân cũng đã thử xong quần áo rồi bước ra ngoài, cô vừa đi ra thì liền thấy Hứa Hiểu Tinh đang ôm cánh tay của Diệp Lăng Thiên, dáng vẻ rất thân mật, thế là cô cau mày hỏi.
“Thử quần áo thôi, còn làm gì nữa chứ. Có người nói chúng tớ xứng đôi vô cùng này, cậu thấy có đúng không? Chúng tớ có phải trai tà gái sắc không hả?” Hứa Hiểu Tinh nói dứt lời rồi lại ôm tay Diệp Lăng Thiên mà nhìn về phía Lý Vũ Hân.
“Hứa Hiểu Tinh, bộ cậu lên cơn hả?” Lý Vũ Hân khinh bỉ liếc Hứa Hiểu Tinh một cái rồi lại trở vô phòng thử đồ.
“Cục cưng nè, anh xem thử xem có phải là cậu ấy đang ghen tị không?” Hứa Hiểu Tinh quay người nhìn Diệp Lăng Thiên, miệng hỏi.
“Ừm… Hai người cứ thử đồ tiếp đi, tôi ra ngoài chờ.” Diệp Lăng Thiên thừa biết Hứa Hiểu Tinh đang trêu anh, cũng thấy rất xấu hổ, anh tút tay mình ra khỏi lồng ngực của cô rồi đi ra khỏi của tiệm.
“Hứa Hiểu Tinh, cậu giỏi ghê nhỉ, có cần tối nay tới tạo thời cơ cho hai người ‘làm’ luôn không?” Sau khi cả hai đều đã thay đồ xong thì Lý Vũ Hân bực bội mà mắng Hứa Hiểu Tinh.
“Cậu không phải lo chuyện này đâu, hai người bọn tớ mà muốn ‘làm’ thì cũng không cần cậu tạo thời cơ, ngoài kia nhiều khách sạn như vậy, tùy ý chọn một phòng là giải quyết xong mọi chuyện, có phải không?” Hứa Hiểu Tinh háo hức nói rồi đưa đồ cho nhân viên, miệng dặn: “Lấy bộ này đi, đóng gói lại cho tôi.”
“Vâng, vậy còn cô đây thì sao? Cô thấy bộ này như thế nào?” Người nhân viên quay mặt lại hỏi Lý Vũ Hân.
“Khỏi cần, rất xấu. Hứa Hiểu Tinh, giờ tớ chợt nhận ra là cậu đang muốn chết hay sao đó.” Lý Vũ Hân tức tối nói.
“Tớ gặp tình yêu đích thực rồi, đương nhiên phải có lòng dũng cảm để hết mình vì yêu chứ” Hứa Hiểu Tinh vừa quẹt thẻ vừa nói, sau đó cô lại nhận ra Lý Vũ Hân đãn giận thật rồi thì lại vội nói: “Thôi mà, tớ chỉ nói đùa thôi. Nhưng mà mắc gì cậu lại phải tức giận như vậy chứ? Cho dù tớ thích anh ấy thật thì cậu cũng đâu cần giận dữ như vậy đau. Không lẽ cậu… đang ghen sao?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Lý Vũ Hân, trông cô có vẻ khó hiểu.
“Ai da sao cậu không đi chết luôn đi chứ! Tớ mà có ghen thì cũng ghen vì cậu chứ chẳng phải vì anh ta. Để tớ nói cho cậu nghe này, cho dù đàn ông trên đời này chết hết thì tớ cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh ta!” Lý Vũ Hân cừa nghe cô nói xong thì bỗng đột nhiên bùng nổ rồi mắng Diệp Lăng Thiên, sau đó cô tức tối bước luôn ra ngoài không thèm đợi Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh ngây người trơ mắt nhìn Lý Vũ Hân tự nhiên lại giận dữ rồi bỏ đi mất, cô vẫn chẳng hiểu nổi Lý Vũ Hân rốt cuộc đang bị gì nữa.