“Sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Diệp Lăng Thiên lại lạnh lùng nói.
“Không nên cãi nhau với quản lý Chu, chung một team thì nên duy trì sự đoàn kết chứ đừng nên đấu đá lẫn nhau.” Vương Lực nói.
“Còn gì nữa?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
Vương Lực nhìn nhìn Diệp Lăng Thiên, suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu nói: “Tôi… nghĩ không ra nữa.”
“Nếu nghĩ không ra thì để tôi nói cho anh biết, là một cửa hàng trưởng mà ngay cả cấp dưới của mình cũng quản lý không xong thì anh làm cửa hàng trưởng cái gì chứ? Ngay một chút uy tín đó mà cũng không có thì anh làm sao làm được chức cửa hàng trưởng này? Vì anh là quản lý của nhà hàng này nên điều đầu tiên mà anh cần phải làm là hãy lấy mình ra làm gương, show hết năng lực cũng như sự nhiệt huyết của mình, phải khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục anh.”
“Hôm nay là Chu Ngọc Lâm chống đối anh, anh và anh ta cãi nhau ngay tại đây thì có phải là sau này bất cứ một nhân viên nào cũng có thể cãi lời anh không? Một cửa hàng trưởng như anh sau này sẽ ngày ngày cãi nhau ở đây ư? Nhà hàng của chúng ta đề ra nhiều nguyên tắc và quy định như vậy để làm gì? Chính là để đề phòng những chuyện như vậy xảy ra, chẳng lẽ xảy ra chuyện là phải cãi nhau sao? Quy định đã đề ra như thế nào thì cứ y theo đó mà làm, quy định đã ghi rõ rành rành ra đó, là lỗi của Chu Ngọc Lâm, thì cứ phạt 6 triệu là được, cãi làm gì? Cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề sao? Hàng hóa thiếu hụt đã được điều đến chưa?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi Vương Lực.
“Sắp điều đến rồi.” Vương Lực gật đầu nói.
“Tốt lắm, tạm thời cậu ra ngoài suy ngẫm lại những lời tôi vừa nói đi.”
“Vâng.” Vương Lực gật đầu, đi ra ngoài.
Chu Ngọc Lâm không dám chống đối Diệp Lăng Thiên, sự sợ hãi của anh ta đối với Diệp Lăng Thiên là thật, nó xuất phát từ tận đáy lòng, và đó cũng chính là uy nghiêm mà Diệp Lăng Thiên đã đề cập đến.
“Chu Ngọc Lâm, anh tự cho rằng mình rất giỏi phải không?” Diệp Lăng Thiên đợi Vương Lực đi rồi mới thản nhiên cất giọng lạnh lùng, chấy vấn Chu Ngọc Lâm.
“Không có.”
“Nếu không thì tại sao anh lại cãi lời Vương Lực? Tước tiên anh hãy nói cho tôi biết, anh có sai hay không?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
“Tôi sai rồi, tôi không nên cãi lại anh ta, việc này vốn dĩ là trách nhiệm của tôi, tôi không nên đùn đẩy.”
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao? Hết rồi ư?”
“Hết rồi.”
“Hay đấy, Chu Ngọc Lâm, cậu là người đi theo tối ớm nhất, trong số họ thì người hiểu tôi nhất chắc có lẽ cũng là cậu, cậu cũng là người mà tôi đối xử tốt hơn hết nhưng cậu thì sao, bây giờ đây, cậu là có ý kiến với tôi.”
“Không có, anh Diệp tôi, không có ý kiến gì với anh hết, thật đó.” Chu Ngọc Lâm có chút kinh ngạc, vội vàng nói.
“Vậy sao? Vậy tôi hỏi cậu, tại sao cậu biết mình sai mà vẫn còn cãi Vương Lực? Vương Lực là cửa hàng trưởng do chính tôi tuyển, cậu không phục anh ta chính là không phục tôi, chính là có ý kiến với tôi, cậu có dám nói trong lòng cậu không có chút ý kiến nào với tôi không?”
“Có phải trong lòng cậu nghĩ rằng cậu là người đi theo tôi sớm nhất, bỏ ra nhiều công sức nhất cũng là cậu nên chức cửa hàng trưởng này lẽ ra phải là cậu, vậy nhưng Vương Lực mới đến chưa tới mấy ngày đã làm cửa hàng trưởng, trong lòng cậu rất không phục cho nên ngứa mắt Vương Lực, đúng không? Hãy thành thật nói cho tôi biết đi, có phải hay không?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp đứng lên, nhìn chằm chằm Chu Ngọc Lâm nhưng anh ta không dám nhìn Diệp Lăng Thiên, mặt đỏ lên, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt lên một chữ: “Phải”
“Được, vậy hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao tôi không chọn một người đã theo tôi lâu như cậu làm cửa hàng trưởng mà lại chọn Vương Lực. Bởi vì, cậu không xứng.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Chu Ngọc Lâm ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tức lắm phải không? Tôi nói cho cậu biết, cậu dừng tức làm gì. Tôi nói cậu không xứng không có nghĩa là mắng cậu, mà là cậu đúng thật không xứng, cậu không phù hợp, cậu sinh ra không phải để làm cửa hàng trưởng.”
“Bây giờ tôi hỏi cậu, nếu để cậu làm cửa hàng trưởng thì cậu thấy mình làm được đến đâu? Cậu có thể làm tốt hơn Vương Lực không? Đầu tiên, cậu có sắp xếp công việc một cách toàn diện và tỉ mỉ như cậu ta không? Cậu hiểu được sổ sách không? Cậu biết quản lý không? Cậu có thể giống Vương Lực, chỉ cần có thời gian rảnh mỗi ngày là cậu ta lại đọc sách không? Cậu nhìn số sách này mà xem, cậu ta đọc một nghiêm túc như vậy còn cậu có thể làm được không?”
Diệp Lăng Thiên chỉ vào số sách trên bàn của Vương Lực để nói với Chu Ngọc Lâm, nói xong anh lại tiếp tục: “Mà quan trọng hơn nữa là cậu nghĩ với tính khí đó của mình, cậu có thể đảm đương được chức cửa hàng trưởng này không? Nếu khách hàng gây rối, cãi cọ, bảo cậu đi xử lý thì cậu sẽ xử lý như thế nào? Với tính cách của cậu, chỉ cần khách hàng hơi nói nặng một chút là cậu lại lập tức đánh người ư? Nếu như vậy thì tương lai nhà hàng này làm sao tiếp tục? Cậu nói đi, với tính khí này của cậu, tôi có dám giao cậu làm cửa hàng trưởng không?”
“Ngoài ra, cậu có thể ngày nào cũng tính toán rõ ràng từng khoản thu chi, từng hạng mục của nhà hàng mà không thiếu một xu không? Cửa hàng trưởng hàng ngày còn phải tiếp xúc với rất nhiều người, các cơ quan bộ ngành rồi cả những khách hàng quen, phải cười làm lành mặt nói tốt, cậu có thể làm được những chuyện đó không? Chu Ngọc Lâm, Diệp Lăng Thiên tôi xem cậu là anh em, điểm này trong lòng cậu hẳn đã hiểu rõ cho nên tôi không để cậu làm cửa hàng trưởng là vì cậu không phù hợp làm loại công việc này. Làm một quân nhân, cậu phải biết phục tùng mệnh lệnh. Cách làm hôm nay của cậu khiến tôi quá thất vọng.” Diệp Lăng Thiên nói xong lời cuối cùng liền thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!