CHƯƠNG 34: ĐỈNH NÚI (1)
Toàn bộ việc mua sắm đã vì một câu nói đùa vô tình này của Hứa Hiểu Tinh mà kết thúc. Đương nhiên, cũng không phải nói câu nói đùa của Hứa Hiểu Tinh quá lố hoặc là nói Lý Vũ Hân quá nhỏ nhen, bình thường bọn họ cũng đùa giỡn như vậy, chỉ có điều Hứa Hiểu Tinh không biết chuyện xảy ra giữa Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên. Lý Vũ Hân vốn đã rất hận Diệp Lăng Thiên rồi bây giờ lại thêm Hứa Hiểu Tinh gán ghép cô với Diệp Lăng Thiên, điều này lại khiến cô nghĩ tới chuyện nhục nhã đêm đó lần nữa, vì thế tâm trạng của tuột dốc không phanh, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
“Hôm nay cô ấy sao thế?” Hứa Hiểu Tinh chạy đuổi theo, cô không đuổi kịp Lý Vũ Hân, nhưng lại đuổi kịp Diệp Lăng Thiên đi theo sau Lý Vũ Hân.
“Tôi cũng không biết, xin lỗi, cô giáo Hứa, tôi đi trước đây.” Diệp Lăng Thiên không nhiều lời với Hứa Hiểu Tinh nữa mà là đuổi theo Lý Vũ Hân, lên xe, để lại một mình Hứa Hiểu Tinh đang không hiểu ra sao.
Chỉ là lần này không phải do Diệp Lăng Thiên lái xe mà là Lý Vũ Hân lái xe. Sau khi Diệp Lăng Thiên lên xe mới phát hiện Lý Vũ Hân đang ngồi ghế lái, Diệp Lăng Thiên hết cách, chỉ có thể ngồi bên ghế lái phụ.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi.” Lý Vũ Hân lạnh nhạt nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên biết Lý Vũ Hân đang tức giận, cho nên cũng không tranh cãi với cô, lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân ngồi trên ghế tài xế, sau đó khởi động xe nhưng không lái đi mà quay sang nói với Diệp Lăng Thiên: “Hay là anh lái đi.” Cô nói xong thì bắt đầu cởi dây an toàn ra.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, mở cửa xuống xe chuẩn bị đi đến ghế tài xế, chỉ là Diệp Lăng Thiên mới vừa xuống xe đóng cửa lại thì “vèo” một cái Lý Vũ Hân đã lái xe nghênh ngang rời đi.
Diệp Lăng Thiên cau mày, anh không ngờ tới Lý Vũ Hân sẽ chơi chiêu này với anh. Anh suy nghĩ một hồi rồi đưa tay vẫy một chiếc taxi, lên xe, nói với tài xế: “Anh đuổi theo chiếc xe phía trước cho tôi, tôi sẽ trả gấp ba cho anh.”
Tài xế sững sờ, lập tức gật đầu, sau đó đạp chân ga đuổi theo.
Đương nhiên chiếc xe rách nát của tài xế chắc chắn không thể so với chiếc siêu xe kia của Lý Vũ Hân, nhưng mà vốn dĩ trong thành phố thì không thể lái nhanh được, cộng thêm trình độ lái xe và mức độ quen thuộc đường sá vượt xa Lý Vũ Hân của tài xế cho nên kết quả cuối cùng tài xế taxi vẫn theo sát được chiếc xe kia Lý Vũ Hân nhưng vẫn không cách nào vượt qua. Diệp Lăng Thiên cũng không hề muốn vượt qua xe của Lý Vũ Hân, chỉ cần đảm bảo chiếc xe của cô luôn ở trong tầm mắt của anh là được.
Lý Vũ Hân lái xe lao nhanh trong thành phố, cố gắng nén lửa giận trong lòng. Ngọn lửa trong lòng này đã thiêu đốt cô mấy ngày nay, nhưng cô vẫn ráng nín nhịn, hôm nay bởi vì một câu nói đùa kia của Hứa Hiểu Tinh đã khiến cô hoàn toàn bén lửa rồi.
Cuối cùng chiếc xe chạy tới dưới chân núi Thanh Dương, sau đó Lý Vũ Hân lái xe men theo đường núi quanh co lên đỉnh núi. Diệp Lăng Thiên ngẩn người, anh thực sự không hiểu ban ngày ban mặt Lý Vũ Hân lên núi Thanh Dương làm gì, nhưng mà anh vẫn bảo tài xế tiếp tục lái theo sau.
Núi Thanh Dương là ngọn núi cao nhất ở thành phố A, cũng là địa điểm du lịch nghỉ dưỡng thu hút du khách cao nhất ở thành phố này, mỗi ngày có rất nhiều người đến đây leo núi.
Xe vẫn đang di chuyển trên đường núi quanh co. Cuối cùng, Lý Vũ Hân lái xe tiến vào bãi đậu xe cỡ lớn giữa sườn núi, tất cả xe cộ chỉ có thể lái đến đây, lên xa hơn nữa, các phương tiện đều bị cấm lưu thông.
Diệp Lăng Thiên bảo tài xế đậu ở chỗ cách xa xe của Lý Vũ Hân, sau đó trả tiền gấp ba lần theo lời hứa lúc nãy, đợi sau khi Lý Vũ Hân bước xuống xe và rời đi thì anh mới xuống xe.
“Cậu à, cậu cãi nhau với bạn gái à? Tôi nói này, chuyện giữa hai vợ chồng trẻ đừng quá xem là thật. Đàn ông mà, nên nhường nhịn thì phải nhường nhịn, phụ nữ đều rất mềm yếu, rất nhẹ dạ, cậu nói vài câu dỗ dành thì cô ấy sẽ hết giận ngay.” Sau khi Diệp Lăng Thiên xuống xe tài xế taxi còn tốt bụng còn nhắc một câu.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, mỉm cười với tài xế, sau đó đi về phía Lý Vũ Hân vừa rời đi.
Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói chuyện theo dõi này dễ như cơm bữa, chỉ có điều anh vẫn luôn đi xa sau lưng cô. Với khoảng cách này vừa vặn anh có thể thấy rõ được hướng đi của Lý Vũ Hân. Thật ra cái gọi là theo dõi nhất là theo dõi người quen thì khoảng cách phải hơi xa, mấy kiểu theo dõi sát sau lưng người khác như trên truyền hình kia đều là nói bậy, nếu theo dõi gần như vậy mà không bị phát hiện thì chỉ có người mù.
Diệp Lăng Thiên thong thả đi, vừa đi vừa hút thuốc, Lý Vũ Hân đang đi lên đỉnh núi.
Từ bãi đậu giữa sườn núi leo đến đỉnh núi, tuy chính quyền đã xây dựng đường tiêu chuẩn cao, điều kiện đường sá cũng rất tốt, nhưng mà cho dù là như vậy muốn đi tới đỉnh ít nhất cũng phải tốn hai mươi phút.
Cuối cùng, Lý Vũ Hân cũng leo đến đỉnh núi, trên đỉnh núi đã xây dựng một đài quan sát khổng lồ. Thật ra đài quan sát này là một công viên nhỏ, xung quanh có hàng rào bảo vệ và băng ghế dài, thuận tiện cho du khách đến đây ngắm cảnh, bởi vì đây là nơi cao nhất của thành phố A, từ đây có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố A.
Gió trên đỉnh núi thổi ào tới, cho dù là Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy hơi lạnh, mà nhìn từ xa, Lý Vũ Hân đứng bên cạnh lan can bảo vệ nhìn xuống dưới đã không nhịn được ôm lấy hai tay, rõ ràng cô cũng cảm nhận được cái lạnh ở nơi đây.
Tuy nhiên, Diệp Lăng Thiên cũng không đến gần Lý Vũ Hân, anh vẫn đứng xa xa sau lưng cô. Anh có thể đoán được tại sao Lý Vũ Hân lại đột nhiên tức giận như vậy, chắc chắn là có liên quan đến anh. Thực tế tâm trạng của Lý Vũ Hân hai ngày nay không tốt lắm. Rõ ràng là có liên quan mật thiết với chuyện của buổi tối hôm đó, cho nên Diệp Lăng Thiên không ngu ngốc đến gần Lý Vũ Hân. Cô đã cố tình vứt bỏ anh chạy tới đây một mình chính là không muốn nhìn thấy anh, vậy thì cớ gì anh lại đi chọc người ta ghét mình chứ?
Chuyện duy nhất khiến Diệp Lăng Thiên không ngờ tới là Lý Vũ Hân đứng mãi ở chỗ đó cả nửa giờ không nhúc nhích, trừ lúc bắt đầu đứng nhìn xuống núi thấy được băng ghế phía sau lan can bảo vệ.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy gió hơi lạnh, nhưng Lý Vũ Hân cũng không có dấu hiệu muốn xuống núi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa chắc chắn cô sẽ bị cảm. Diệp Lăng Thiên mới từ từ tới gần Lý Vũ Hân, cởi áo khoác trên người khóac cho cô nói: “Trên này gió lớn lắm, cô mặc vào đi.”