CHƯƠNG 394: NGƯỜI CHUYÊN NGHIỆP (1)
Lý Vũ Hân sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, trừng Diệp Lăng Thiên nói: “Con người anh từ khi nào cũng học nói xạo rồi? Rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Chuyện nào ra chuyện đó, hai chuyện này căn bản không phải cùng một chuyện, OK?”
“Tôi nói rồi, vừa vặn 2 tỷ mốt, không nhiều không ít. Được rồi, tôi đi tắm trước đây.” Diệp Lăng Thiên không nói nhiều, trực tiếp đi ra khỏi phòng của Lý Vũ Hân.
Quả nhiên, có sự giúp đỡ của thư ký bí thư Hàn, sau khi Diệp Lăng Thiên qua đó vào ngày hôm sau thì đã thuận lợi hơn rất nhiều, gần như là đi đường tắt, bật đèn xanh. Tuần trước Diệp Lăng Thiên chạy cả một tuần cũng làm không xong, còn bên này, chỉ dùng ba ngày để làm xong tất cả thủ tục, sau đây chỉ cần đợi cho đến khi thủ tục kết thúc để phê duyệt mọi thứ là xong. Sau khi làm xong thủ tục, Diệp Lăng Thiên đã đích thân gọi điện cho người phụ trách quân đội, nói thẳng rằng anh cần khoảng 350 người, còn trẻ và sức khỏe tốt, thời gian rất gấp.
Mấy ngày sau, Diệp Lăng Thiên vừa về đến nhà, nhìn thấy Diệp Sương đang ngồi ở đó xem TV, trong nhà bếp có tiếng xào rau, nhìn một cái, không ngoài dự đoán, chính là Lý Vũ Hân đang nấu ăn.
“Con bé này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Mình ngồi ở đây xem TV, để chị Vũ Hân của em ở đó nấu cơm, từ khi nào mà em trở nên lười như vậy rồi hả?”
“Anh, cái này anh không thể trách em được, không phải em kêu chị Vũ Hân làm đâu, mà chị ấy đòi làm đó, em căn bản không tranh được. Em nói anh nha, anh cũng quá là thiên vị rồi đúng chứ? Em là em gái anh đó, chị Vũ Hân còn chưa gả vào cửa nữa mà anh đã thiên vị như vậy rồi, em ghen rồi đó.” Diệp Sương chu chu cái miệng mà nói.
“Đừng có nói bậy nữa, được rồi, em xem TV tiếp đi.” Diệp Lăng Thiên cười cười mắng, sau đó cất túi vào trong phòng ngủ, sau khi ra ngoài cũng bắt đầu ăn cơm rồi, không thể không nói, đồ ăn mà Lý Vũ Hân nấu bây giờ càng lúc càng ra hồn rồi, tuy đồ ăn phức tạp vẫn chưa biết làm, nhưng ít nhất thứ nấu ra cũng ăn được rồi, hơn nữa mùi vị cũng không tồi.
Vừa ăn xơm xong, Diệp Sương tranh giành công việc thu dọn chén đũa trước Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân cười mắng, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Không có việc gì chứ? Không có việc gì thì đến phòng tôi.”
Diệp Lăng Thiên gật đầu, vừa chuẩn bị đi thì Lý Vũ Hân lại thêm một câu: “Tự đem gạt tàn theo đi.”
Diệp Lăng Thiên cạn lời mà cười, sau đó thật sự mang theo gạt tàn đi vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!