Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 399: VỢ CHỒNG SON (3)

Bởi vì trong lòng nhớ nhung một người, cho nên cô thế nào cũng không ngủ được. Ở trên người lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng không nhịn được mà cầm điện thoại lên.

Khi Diệp Lăng Thiên sắp chìm vào giấc ngủ thì chiếc điện thoại ở bên cạnh giường bỗng reo lên, Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn, là Lý Vũ Hân gửi, Diệp Lăng Thiên rất tò mò, ngủ cùng trong căn nhà Lý Vũ Hân gửi tin nhắn cho mình làm cái gì? Mở ra xem, chỉ có mấy chữ rất ngắn: “Đã ngủ chưa?”

Diệp Lăng Thiên nhìn tin nhắn này, mỉm cười, trả lời: “Chưa, em không ngủ được?”

“Ừm, không ngủ được, qua đây nói chuyện với tôi đi? Ngày mai cuối tuần, tôi có thể ngủ nướng.” Lý Vũ Hân trả lời.

Diệp Lăng Thiên vốn dĩ muốn trả lời cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rời giường, mặc áo ngủ đi đến trước cửa phòng của Lý Vũ Hân, gõ cửa, sau đó đi vào.

Trong phòng tối đen, Diệp Lăng Thiên mở đèn, Lý Vũ Hân nằm trên giường nhìn Diệp Lăng Thiên. Thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, cô có hơi đỏ mặt.

“Sao vậy?”

“Không ngủ được, muốn tìm anh nói chuyện, anh buồn ngủ không?” Lý Vũ Hân ngại ngùng hỏi.

“Không buồn ngủ.” Diệp Lăng Thiên không phải đồ ngốc, cho dù có buồn ngủ đi nữa lúc này cũng sẽ không nói buồn ngủ.

Lý Vũ Hân từ trên người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, dùng chăn quấn bản thân lại, đêm khuya có hơi lạnh, nhưng cho dù có quấn lại, áo ngủ mỏng manh đó của cô vẫn lộ một mảnh trắng tuyết ở vùng ngực ra trước mắt của Diệp Lăng Thiên.

“Vậy nói chuyện đi, anh lạnh không?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Không lạnh.” Diệp Lăng Thiên đứng đó, sau đó trực tiếp ngồi ở bàn mà Lý Vũ Hân hay viết chữ, mỉm cười hỏi: “Nói chuyện gì?”

Loại câu hỏi thiếu năng trí tuệ này người đàn ông có chút tiểu sử tình trường tuyệt đối sẽ không hỏi trong tình huống như này, đương nhiên, từ trong miệng Diệp Lăng Thiên nói ra một chút cũng không có kỳ lạ, tình trường của anh vốn dĩ gần như ở con số không.

“Nếu như, cho anh cơ hội quay lại một lần nữa, anh sẽ chọn như thế nào?” Lý Vũ Hân suy nghĩ rồi hỏi.

“Sinh mạng đâu có cơ hội quay lại.” Diệp Lăng Thiên sau khi mỉm cười thì nói.

“Tôi nói nếu như, nói thử xem.”

Diệp Lăng Thiên tìm tìm, không có tìm được thuốc trong túi, cuối cùng từ từ nói: “Nếu như để tôi chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn cuộc sống như này, tôi vẫn hy vọng lớn lên trong gia đình này, sẽ chọn lựa giống như thế, nhưng tôi hy vọng tôi có thể giải ngũ sớm hơn, có lẽ tôi có thể cứu được mạng của mẹ tôi, cũng có thể quay về nhìn mặt bà lần cuối, đây là chuyện duy nhất mà cả đời này tôi hối hận. Ngoài ra, nếu như có thể, tôi muốn đi học đại học.”

“Học đại học?” Lý Vũ Hân mở to mắt.

“Đúng, tôi từ nhỏ đã hy vọng mình có thể học đại học, học đại học là một ước mơ của trong lòng tôi từ lúc còn nhỏ, cho nên, khi tôi đi học thật ra học tập rất chuyên tâm, thành tích học tập cũng không tệ. Nhưng cuối cùng bởi vì điều kiện gia đình, tôi ngay cả cấp 3 cũng không có được học, tôi nhường lại cơ hội cho Diệp Sương, bản thân tôi chọn đi làm lính, có điều tôi không có hối hận về sự lựa chọn ban đầu đó.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói, sau đó nhìn Lý Vũ Hân, hỏi: “Còn em thì sao?”

“Tôi sao? Nếu như có thể có cơ hội trọng sinh, tôi sẽ khi tôi có thể nói chuyện thì nói với ba mẹ tôi, tôi hy vọng bọn họ đừng có gắng làm việc như vậy, đừng có cố gắng kiếm tiền như thế. Không cần phải có nhiều tiền như thế, cho dù cuộc sống khổ một chút cũng được, cả nhà sống bên nhau, đừng vất vả làm việc như vậy, phải giữ gìn sức khỏe của mình, trải qua cuộc sống của người bình thường. Thật ra, tôi với anh thật sự rất giống nhau, anh từ nhỏ không có ba, tôi từ nhỏ không có mẹ, tuy nhà các anh tương đối nghèo, nhà chúng tôi cũng coi như giàu có, nhưng bản chất giống nhau, chúng ta đều là gia đình đơn thân, hơn nữa, anh hạnh phúc hơn tôi, bởi vì anh còn có người thân là Diệp Sương, mà tôi, chỉ có một người ba cả ngày bận rộn làm việc. Tôi từ bé đã một mình lớn lên, đây là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của tôi. Nếu như có một ngày tôi cũng kết hôn sinh con, chỉ cần tiền kiếm được có thể bảo đảm cuộc sống thì tôi nhất định sẽ dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh con của tôi, đối với một đứa trẻ mà nói, ở bên cạnh mãi mãi quan trọng hơn vật chất…” Hai người cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác như thế, nếu phải nói đã nói cái gì, thật ra cái gì cũng không nói, những thứ nói ra đều là một số lời có hoặc không, nhưng hai người gần như đều không có buồn ngủ, cứ nói mãi, cuối cùng Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên cứ ngồi mãi ở đó, trực tiếp kéo chăn chia cho Diệp Lăng Thiên một nửa, để Diệp Lăng Thiên cũng ngồi ở trên giường dùng chăn đắp. Diệp Lăng Thiên hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn làm như thế.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận