CHƯƠNG 45: PHẪU THUẬT (2)
“Em cảm ơn anh. Đã nhiều năm như vậy nhưng đây là ta lần đầu tiên em nói tiếng cảm ơn anh, cũng có thể là lần cuối cùng em nói với anh từ ấy. Ba mất sớm, mẹ vì hai anh em chúng ta mà thức khuya dậy sớm, bận tối mặt tối mày, tuy mẹ liều mạng làm việc kiếm tiền nhưng dù gì mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ và phải chăm sóc cho cả hai anh em nên cuộc sống của chúng ta chưa bao giờ đầy đủ.”
“Em sẽ không bao giờ quên được, năm em năm tuổi, nhìn thấy người ta mua kem ăn ở cái quầy bán đồ ăn vặt trước mặt nhà chúng ta, em đã nằng nặc đòi anh mua kem cho em ăn và luôn miệng khóc quấy, trên người anh lúc bấy giờ một đồng cũng không có, sau đó anh không biết phải làm sao nên lén chờ trước cửa quầy bán đồ ăn vặt, rốt cuộc cũng chờ được chủ quầy hàng rời đi, sau đó anh chạy ào vào chỗ cái tủ lạnh của quầy hàng trộm một cây kem nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị ông chủ phát hiện, bắt lại và bị ông ta hung hăng đánh một trận rồi nhốt anh lại, chờ đến tối, sau khi mẹ trở về mới kêu mẹ mang tiền kem qua trả rồi đưa anh về, về đến nhà, anh đã bị mẹ dùng gậy đánh một trận rất đau, đánh đến mức chảy cả máu, em nhớ từ đầu đến cuối anh đều không giải thích một câu mà chỉ nói là do anh muốn ăn.”
“Em biết, từ trước đến nay anh đều không làm những chuyện trộm cắp như vậy, nếu không vì thương em, muốn em được ăn kem thì anh tuyệt đối sẽ không đi ăn trộm.”
“Năm ấy anh mười ba tuổi, ngày đầu tiên của năm em lên bảy, anh và mẹ đã cùng nhau đưa em đến trường mới để đi học, người khác đều mang cặp sách mới chỉ có em mang trên lưng chiếc cặp sách mà mẹ dùng quần áo không còn mặc được nữa để may, kết quả, mẹ đưa em đến lớp xong liền đi làm, chỉ còn một mình anh ở nhà, em thì chỉ học được một tiết đã tự mình chạy về, anh đã hỏi em vì sao bỏ về, em nói các bạn ai cũng có cặp sách mới chỉ có em là mang cái cặp xấu xí cho nên ai cũng chê cười em, em còn nói với anh rằng nếu không có cặp sách mới thì sẽ không đi học.”
“Anh nghe xong liền bảo em ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu, chờ anh về. Em ở nhà đợi mãi, đợi mãi cho đến khi trời sắp tối anh mới về, lúc trở lại cả người anh đều hôi hám lại còn nhem nhuốc nhưng trong tay anh là một chiếc cặp sách mới tinh, sau này em mới biết cả ngày hôm đó một mình anh đã lục tung cả bãi rác lên để nhặt phế liệu rồi mang bán lấy tiền để mua cặp sách mới cho em, năm ấy anh mười lăm tuổi.”
“Năm em tám tuổi còn anh mười sáu tuổi cũng là năm anh tốt nghiệp cấp hai nhưng nhà mình lại càng ngày càng khó khăn, năm ấy mẹ lại bị bệnh, ý định ban đầu của mẹ thực ra là muốn để cho em tạm nghỉ học một năm, dồn tiền để cho anh lên cấp ba, bởi vì thành tích học cấp hai của anh khi đó rất tốt, thi vào được trường cấp ba tốt nhất thành phố chúng ta nhưng anh không muốn để cho em bỏ học, cũng không muốn mẹ mệt nhọc như vậy nên anh dứt khoát quyết định nghỉ học. Mặc cho mẹ đánh anh thế nào đi nữa anh cũng nói là mình ghét học, không muốn đi học nữa, kỳ thực em biết anh lúc nào cũng thích đọc sách và cũng rất thích đi học, chỉ là anh không muốn em phải bỏ học mà thôi.”
“Năm ấy em tám tuổi, còn anh mười sáu tuổi, em được tiếp tục đi học còn anh thì đi làm công nhân ở một công trường phía đông thành phố, em không bao giờ quên được tối thứ sáu nào anh cũng về nhà, trong tay luôn xách theo những quả xoài mà em thích ăn nhất, ngoài ra còn xách theo cả mấy cân thịt, xoài là cho em còn thịt là cho mẹ, vì đã nhiều năm nay mẹ chưa từng ăn được ăn một bữa thịt. Còn anh sau khi đưa tiền và đồ ăn cho em và mẹ xong đều đi, cứ mỗi lần về nhà cả người anh đều là thương tích. Năm ấy, anh mới mười sáu tuổi.”
“Sau này, khi được mười tám tuổi, anh đã đi lính và từ đó về sau anh không về nữa, nhưng tháng nào anh cũng đều gửi tiền lương về nhà, em khó mà tưởng tượng được nếu như không có tiền lương của anh thì em và mẹ sẽ sống thế nào đây, không có tiền lương của anh thì em không thể học tiếp lên đại học được.”
“Em vẫn nhớ năm em lên đại học anh đã viết thư về nhà nói với em và mẹ rằng anh đã được làm thượng tá, sau này em mới tìm người để hỏi và cũng tự mình lên mạng tra, thượng tá là một cấp bậc rất lớn, bọn họ nói lớn ngang với chủ tịch huyện, nhưng chỉ mấy tháng sau anh đã về, anh nói mình đã đến tuổi giải ngũ rồi, về sau em lại lên mạng tra và biết được anh đã nói dối, anh là lãnh đạo trong quân đội không thể bị cưỡng chế xuất ngũ, hơn nữa anh cũng không phải là lính tình nguyện, em biết anh vì lo lắng cho em nên mới tự mình xin rời khỏi quân đội, từ bỏ tiền đồ của mình chỉ vì muốn quay về chăm sóc cho em.”
“Chuyện anh làm bảo vệ em đã biết vì có một lần em đã nhìn thấy đồng phục bảo vệ của anh, về sau em đã ngồi xe theo dõi anh đến kho hàng mà anh làm, em biết anh không muốn em biết chuyện nên em làm như mình không biết gì hết nhưng em rất đau lòng, anh, vì sao anh phải làm nhiều chuyện như vậy vì em chứ? Chẳng lẽ anh không biết vì em anh đã tự hủy hoại cuộc đời của mình sao?”
“Khi ấy em đã luôn tự nhủ mình phải học thật giỏi, sau này cố gắng làm việc để tương lai có một ngày, đợi em thành công rồi em sẽ nuôi anh, em sẽ cho anh ở trong một căn nhà thật khang trang, lái một chiếc xe thật mắc tiền và cưới một người vợ xinh đẹp, sinh một cậu con trai bụ bẫm, nhưng em không biết hiện tại em có thể chờ đến ngày đó được không nữa.”
“Anh, thật ra anh và mẹ đều cảm thấy có lỗi với em vì đã để em phải sinh ra trong một gia đình như vậy, hai người cảm thấy hổ thẹn với em nhưng thật ra hai người đã sai rồi, em chưa từng cảm thấy uất ức, trái lại còn cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì em có anh và mẹ. Nếu như, nếu như có kiếp sau em hy vọng mình sẽ được làm anh trai của anh còn anh sẽ là em gái của em để em chăm sóc, nuôi dưỡng anh, báo đáp ân tình đời này của anh. Anh, em thương anh lắm. Nếu lần này em thật sự phải chết thì em hy vọng anh đừng đau lòng, em hy vọng anh có thể hạnh phúc, em rất mong được tận mắt nhìn thấy ngày mà anh kết hôn cũng mong được nhìn thấy ngày mà anh có con, nhưng hiện tại em không biết em có thể nhìn thấy ngày đó không.”
“Anh, giả như em thật sự phải đi xa thì anh nhất định phải đối xử tử tế với chính mình, tìm một người phụ nữ tốt để kết hôn và sinh con, nhất định phải sống một cuộc đời hạnh phúc, đây là tâm nguyện lớn nhất đời em, cũng là tâm nguyện lớn nhất của mẹ trước khi mất, trước lúc mất mẹ tự mình nói với em rằng không thể nhìn thấy anh kết hôn sinh con là tiếc nuối lớn nhất trong đời bà. Anh đã nghe thấy chưa?”
“Anh, anh nhất định phải đồng ý với em, sau khi em đi rồi, anh nhất định không được sống vì người khác nữa, phải sống vì mình, biết không? Anh hãy đồng ý với em là phải sống hạnh phúc.” Diệp Sương vừa nói vừa khóc, cuối cùng cô nhìn Diệp Lăng Thiên với ánh mắt kiên cường và nói.