CHƯƠNG 455: MỘT ĐÊM Ở THÀNH PHỐ Y (2)
Lúc ở sân bay, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân, nói mình sắp lên máy bay rồi, Lý Vũ Hân gửi địa chỉ nơi ở của của cô ở thành phố Y cho Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên thấy địa chỉ của Lý Vũ Hân thì hơi khiếp sợ, Lý Vũ Hân ở trong một quick hotel, phải biết rằng giá của quick hotel cũng là hơn ba trăm nghìn một đêm, mặc dù tốt hơn nhà nghỉ, nhưng điều kiện bên trong trong thật sự chẳng ra làm sao cả. Trước đây, Lý Vũ Hân ra ngoài đa số đều ở trong khách sạn năm sao, ở một đêm cũng mấy triệu thậm chí là cả chục triệu. Trước đây cô là một người luôn chú trọng chất lượng cuộc sống, ăn, ở, dùng và nơi sinh hoạt đều rất chú trọng, nhưng bây giờ hình như Lý Vũ Hân đã hoàn toàn quen với cuộc sống bình thường rồi. Thấy vậy, Diệp Lăng Thiên cũng hơi thổn thức, Lý Vũ Hân thật sự đã thay đổi rồi.
Diệp Lăng Thiên ăn bữa trưa ở sân bay, hơn ba giờ chiều đi đăng ký. Sau khi đến thành phố Y thì bắt taxi đến vị trí Lý Vũ Hân gửi. Đối với thành phố Y này, Diệp Lăng Thiên có thể nói là không thể quen thuộc hơn, số lần anh từng đến đây có thể nói là đếm không hết, hơn nữa, anh cũng có một chút tình cảm đặc biệt với thành phố này.
Diệp Lăng Thiên xuống xe dưới quick hotel, anh không mang gì nhiều, chỉ cầm một cái cặp táp mà thôi. Sau khi lên lầu tìm thấy số phòng Lý Vũ Hân nói, anh gõ cửa, sau đó Lý Vũ Hân mở cửa. Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đột nhiên ôm lấy anh, Diệp Lăng Thiên cũng ôm chặt lấy cô.
Một mình Lý Vũ Hân đã ở thành phố Y hơn hai mươi ngày, hai mươi mấy ngày nay cô vẫn luôn ở một mình, không nơi nương tựa, vì mong tổ chuyên mục đồng ý phát lại chương trình kia, gần như mỗi ngày cô đều năn nỉ tổ chuyên mục, mỗi ngày đều ở trong tổ chuyên mục của người ta, bị lạnh lùng và mỉa mai đủ điều, thậm chí cô còn từng bị bảo vệ mời ra ngoài hia lần. Đây gần như là nỗi uất ức lớn nhất Lý Vũ Hân gặp phải cả đời này, nhưng cô vẫn luôn kiên cường đối mặt, nhưng vào lúc nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa, cô lại không kiên trì được nữa, lập tức bật khóc, ôm chặt lấy Diệp Lăng Thiên.
Vào lúc bị Lý Vũ Hân ôm lấy, Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức hiểu ra cảm giác trong lòng cô lúc này, ôm chặt lấy Lý Vũ Hân, trở tay đóng cửa lại.
Lý Vũ Hân khóc to, Diệp Lăng Thiên cũng ôm chặt lấy Lý Vũ Hân như thế, một lúc lâu sau đó Lý Vũ Hân mới tránh khỏi lồng ngực của Diệp Lăng Thiên, nhận lấy khăn giấy anh đưa lau nước mắt, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên bị mình khóc ướt áo, hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh có mang quần áo theo không?”
“Không có, tôi chỉ mang một cái túi thôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh ra ngoài đúng là đơn giản, ngay cả áo ngủ cũng không mang theo, mang đồ đến chưa?”
“Rồi.” Diệp Lăng Thiên gất đầu, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đưa cho Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân nhìn rồi nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần Lý Yến giúp đỡ chắc chắn có thể lấy được. Chỉ cần anh lên tiếng, Lý Yến không thể nào không giúp anh được, có đúng không?”
Lý Vũ Hân cười hì hì nhìn Diệp Lăng Thiên, cười vô cùng kỳ lạ.
“Sao em lại ở trong khách sạn thế này? Trong người không có tiền sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi sang chuyện khác.
“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt mà, chỗ này khá hẻo lánh, buổi tối rất yên tĩnh. Hơn nữa cũng gần với đài truyền hình, mỗi ngày đi hai bộ hai mươi phút là tới, nhanh hơn đi ra, rất tốt.” Lý Vũ Hân cười nói.
“Em thay đổi đến mức không giống em nữa rồi, không cần phải như thế, bây giờ chúng ta vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối mà.” Diệp Lăng Thiên hơi đau lòng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!