CHƯƠNG 509: CỬU TỬ NHẤT SINH (12)
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào. Tôi cõng anh, tôi cõng anh đi ra ngoài, tôi cõng anh đến bệnh viện, nhất định sẽ không sao cả, chỉ cần đến bệnh viện thì sẽ không sao cả.” Lý Yến lắc đầu liên tục, khóc la, sau đó xông lên định cõng Diệp Lăng Thiên.
“Lý Yến, nghe tôi nói, cô nghe tôi nói này, không có tác dụng gì đâu, đừng lãng phí sức lực lên người tôi nữa, cô giữ sức chờ người cứu viện đến đi.” Diệp Lăng Thiên cũng lắc đầu, sau đó nhìn Lý Yến đang quỳ gối bên cạnh anh nói: “Tôi thật sự hiểu rất rõ tình hình cơ thể tôi, có lẽ tôi còn có thể chịu đựng thêm một chút, một tiếng hoặc là hai tiếng gì đó, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô không cứu nổi tôi, cô cũng nhìn thấy nơi này rồi, đây là dưới đáy của một hẻm núi, không thể nào đi ra ngoài được, chỉ có một dòng suối nhỏ, cô đi ra ngoài một mình còn khó chứ nói chi đến việc cõng tôi, nếu cô muốn cõng tôi đi ra ngoài thì kết quả là cả hai chúng ta đều phải chết ở nơi này. Mặc kệ tôi đi, cô cũng không cần quá đau buồn về cái chết của tôi, thật ra tôi đã nên chết từ lâu rồi, có thể sống đến ngày hôm nay cũng coi như là kỳ tích, tôi đã rất thỏa mãn.”
“Thật sự không còn cách nào sao? Tôi không tin, tôi không tin anh sẽ chết, anh không thể chết được, sao anh có thể chết chứ, anh mạnh như vậy, bom cũng không thể nổ chết anh, tình huống lúc trước cũng không thể giết được anh, sao anh có thể chết, chắc chắn là anh đang gạt tôi đúng không? Nói cho tôi, anh đang gạt tôi.” Lý Yến đã hơi điên cuồng.
“Cả đời này tôi chưa bao giờ gạt ai cả.” Diệp Lăng Thiên hơi mỉm cười, sau đó nói: “Tôi chỉ là người, không phải thần, là người thì đều phải chết, không có ai có thể sống mãi không chết được. Cô nghe lời tôi, dời lửa đi ra ngoài cửa động hoặc ra ngoài luôn, đi bẻ một vài nhánh cây còn tươi bỏ vào đống lửa, đốt lửa càng lớn càng tốt, đừng ngừng lại. Chỗ này chênh lệch quá lớn, không có tầm nhìn gì, cũng chẳng có đường để bọn họ đến, bọn họ muốn đến cứu viện cũng không thể nào tìm được trong khoảng thời ngắn, rất khó. Dưới loại hoàn cảnh này, lửa là một dấu hiệu vô cùng rõ ràng, hơn nữa cành cây còn tươi khi cháy sẽ có rất nhiều khói, đến sáng khói bốc lên rồi, cho dù bọn họ ở rất xa cũng có thể phát hiện ra được, như vậy có thể giúp cô được cứu viện trong thời gian nhanh nhất. Cô cứ ở yên đây đốt lửa, đừng đi đâu cả, cũng không cần phải làm gì, trong hoàn cảnh này có lẽ xung quanh sẽ có rất nhiều nguy hiểm, cô ở cạnh đám lửa sẽ an toàn hơn, cơ bản một số loài động vật nguy hiểm đều rất sợ lửa. Cũng không cần mạo hiểm đi tìm thức ăn, chỉ cần có nước uống, cho dù không ăn gì thì cũng có thể chịu đựng được ba bốn ngày.”
Lý Yến luôn chảy nước mắt, cứ như dại ra mà nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, cũng không nói tiếngnói.
“Sau khi tôi chết rồi, cô có gặp lại Vũ Hân thì nói xin lỗi cô ấy giúp tôi, nói cho cô ấy biết tôi rất yêu cô ấy, nhưng kiếp này tôi không có duyên được chung sống cùng cô ấy, kiếp sau sẽ trả lại cho cô ấy những gì còn thiếu. Cũng giúp tôi chuyển lời với Diệp Sương, nói cho em ấy biết, tôi không mong đời này em ấy sẽ trở thành người xuất sắc như thế nào, tôi chỉ mong cả đời này em ấy có thể bình an, sống cuộc sống hạnh phúc của em ấy là được, đối với loại người như tôi mà nói, thật ra bình thường cũng đã là có phúc rồi, thấy đủ sẽ vui vẻ.” Diệp Lăng Thiên lại từ từ nói.
“Vậy anh có từng thích tôi không?” Lý Yến đột nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên im lặng, không nói gì.
“Đã đến nước này rồi, anh cũng không cần phải qua loa lấy lệ với tôi nữa, tôi biết người anh yêu là Lý Vũ Hân, từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng muốn phá hư mối quan hệ của hai người, tôi chỉ muốn hỏi anh, trong lòng anh có bao giờ từng thích tôi chút nào không?” Lý Yến nghiêm túc hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!