CHƯƠNG 53: ĐẾN NƯỚC D (4)
Sau khi nghe được lời của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân vô cùng kinh ngạc, tâm trạng lên xuống không ngừng, vẫn ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới có thể gật đầu: “Xin lỗi, tôi hiểu rồi.”
Diệp Lăng Thiên nghe Lý Vũ Hân nói xong thì nở nụ cười hiếm thấy: “Tôi xem thử chỗ tài liệu này, cô ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Lý Vũ Hân gật đầu, rồi thật sự ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Lời Diệp Lăng Thiên nói tạo thành đả kích vô cùng lớn với Lý Vũ Hân, lúc đầu cô vô cùng tức giận, cảm thấy Diệp Lăng Thiên đúng là bản tính ngu muội cố chấp không đổi, rõ ràng bản thân rất thảm, cô nghĩ hết cách để giúp đỡ mà anh còn không thấy cảm kích, nhưng khi Diệp Lăng Thiên nói anh không hy vọng cô thương hại hai anh em bọn họ thì trong lòng Lý Vũ Hân rất kinh ngạc. Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình đang thương hại Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương, cô vẫn luôn cho là mình chỉ đang giúp Diệp Lăng Thiên mà thôi, nhưng sau khi anh nói ra hai từ thương hại này thì trong lòng cô giật thót một cái.
Cô đang quan tâm đến Diệp Sương và Diệp Lăng Thiên, nhưng ngoài quan tâm thì sao? Ngoài quan tâm, cô thật sự có phần thương hại Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương, cô thương hại cảnh ngộ của hai anh em họ cho nên mới muốn trợ giúp bọn họ một chút. Đúng, loại trợ giúp này là việc thiện, là có lòng tốt, nói dễ nghe là trợ giúp, nói khó nghe thật ra chính là bố thí, bởi vì nó vốn chính là cùng một chuyện.
Lúc nghĩ tới đây, Lý Vũ Hân hiểu được Diệp Lăng Thiên, một bụng tức giận lúc đầu cũng lập tức biến mất không còn tăm tích, đừng nói là Diệp Lăng Thiên, cho dù là nếu như cô và anh đổi vị trí cho nhau thì cô cũng rất khó tiếp nhận loại quà tặng như vậy.
Diệp Lăng Thiên cũng như vậy, câu nói “Tất cả những chuyện tôi làm không phải là vì tiền, chỉ là vì muốn giúp cô thôi.” cũng khiến Lý Vũ Hân rất cảm động, ở nơi coi trọng vật chất này, đặc biệt là khi làm việc trong công ty kinh doanh, luôn đặt quyền lợi lên hàng đầu, đã rất lâu Lý Vũ Hân chưa từng nghe được một câu nói đơn thuần như thế.
“Đúng vậy, tình cảm chính là tình cảm, không muốn dính líu đến quyền lợi, càng không thể đặt ngang hàng với nhau.” Lý Vũ Hân nhắm mắt lại, thầm nhủ trong lòng.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết mấy câu nói đơn giản của mình lại khiến trong lòng Lý Vũ Hân rung động mạnh như vậy, anh cầm lấy tài liệu Lý Vũ Hân đưa cho, lật xem từng tờ một, mấy phút sau đóng tài liệu lại, sau đó cũng nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Từ Hong Kong bay tới Paris mất mười mấy tiếng, trên đường Lý Vũ Hân chỉ ngủ vài tiếng rồi không thể ngủ tiếp được nữa, ngoài xem tài liệu, phần lớn thời gian cô đều trò chuyện với Diệp Lăng Thiên, đáng tiếc, chọn cách nói chuyện với Diệp Lăng Thiên cũng không phải là một chuyện thoải mái cho lắm, bởi vì anh vẫn luôn lắng nghe chứ không nói nhiều lắm.
Trải qua mười mấy tiếng bay, rốt cuộc máy bay đã đáp xuống Paris vào buổi trưa. Lý Vũ Hân xuống máy bay, đeo một cặp kính đen, toát lên vẻ xinh đẹp trí thức không nói được thành lời.
Sau khi ra sân bay, cô gọi xe taxi, trước đó họ đã đặt khách sạn xong xuôi. Đương nhiên, bất kể là gọi xe hay vào khách sạn ở thì chỉ cần vài câu tiếng Anh đơn giản là có thể giải quyết vấn đề, cho nên cô cũng không cần người phiên dịch không chính thức Diệp Lăng Thiên ra mặt.
Bởi bị lệch múi giờ, ai nấy đều cực kỳ buồn ngủ, cho nên ăn trưa xong thì mọi người đều đi ngủ. Diệp Lăng Thiên cũng vậy, mặc dù anh cũng không bị ảnh hưởng bởi lệch múi giờ. Không biết là Hoàng Linh cố ý hay là vô tình sắp đặt, Diệp Lăng Thiên lại ở trong một căn phòng sang trọng, không những vậy còn ngay bên cạnh phòng của Lý Vũ Hân. Rất nhiều người đều thấy khó hiểu trước sự sắp xếp này của Hoàng Linh, chính Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù công ty có bá đạo hơn nữa, cho dù là Tổng thống nước B đi nước ngoài cũng không thể sắp xếp cho vệ sỹ ở trong một phòng hạng sang trong khách sạn năm sao được, sau đó Diệp Lăng Thiên mới biết, tất cả những chuyện này đều là Lý Tiên Nguyên đặc biệt dặn dò, đó là bất kể đang ở tình huống nào, đều phải sắp xếp để Diệp Lăng Thiên ở bên cạnh Lý Vũ Hân, bởi Lý Vũ Hân nhất định phải ở phòng đơn, mặc kệ cô có xa xỉ như vậy không, ít nhất đây là một cách đại diện cho thực lực của công ty, mà Diệp Lăng Thiên cũng được hưởng nhờ hào quang, cho nên cũng được ở một phòng hạng sang, dù sao bên cạnh phòng hạng sang nhất định cũng là phòng hạng sang.
Đương nhiên, đối với Diệp Lăng Thiên thì ở phòng thường hay phòng hạng sang đều không có vấn đề gì, nhưng có thể ngủ thoải mái hơn một chút thì anh cũng không từ chối. Những người khác đều ở tầng khác, chỉ có Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng ở tầng này, Diệp Lăng Thiên chờ Lý Vũ Hân đi vào phòng, nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy hành lang khách sạn có một loạt camera trong góc thì mới yên tâm đi vào trong phòng của mình, thả mình lên giường ngủ.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa, anh lập tức đứng dậy khỏi giường, đi tới chỗ mắt mèo nhìn thử thì thấy Lý Vũ Hân đang đập cửa.
“Chuyện gì vậy?” Lăng Thiên mở cửa hỏi Lý Vũ Hân.
“Tôi không ngủ được, anh có đang rảnh không? Cùng tôi đi dạo Paris một vòng đi.” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu: “Chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt cái đã.”
Lý Vũ Hân đứng ở cửa chờ một chút thì Diệp Lăng Thiên đã đi ra, sau đó cả hai cũng đi xuống lầu.
“Cô muốn đi đâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân.
“Không biết, đi xung quanh một chút, tập đoàn Ale hẹn gặp vào ngày mai, cho nên sau đó tôi cũng không còn thời gian và tâm trạng để đi dạo nữa, khó khăn lắm mới đến Paris một lần, không đi dạo ngắm cảnh thì sẽ rất tiếc nuối. Tìm một vài nơi nổi tiếng đến xem thử, ví dụ như nhà thờ Đức Bà Paris, tháp Eiffel…” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói: “Nhưng thật ra là tôi khá căng thẳng cho nên muốn đi ra ngoài một chút để thư giãn.”
Diệp Lăng Thiên gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu.
Hai người xuống lầu, đầu tiền gọi một chiếc taxi đến trước khách sạn, Diệp Lăng Thiên dùng tiếng Pháp giọng như người Paris nói chuyện cực kỳ thuần thục với tài xế, bảo anh ta đi đến tháp Eiffel.
Tài xế vừa lái xe đến tháp Eiffel, vừa cực kỳ kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, anh ta cảm thấy rất kỳ quái, người phương Đông này sao lại có thể nói giọng Pháp chuẩn như vậy, hơn nữa còn là khẩu âm chính tông của Paris, tốt hơn nhiều người châu Âu mà anh ta gặp ở thành phố Y này, nhưng là đối phương vừa mở miệng đã nói giọng gốc của thành phố Y, giống như là sinh ra ở thủ đô này vậy, cho dù ai gặp được cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
“Anh có thấy người tài xế này rất kỳ lạ không, cứ nhìn trộm chúng ta qua kính chiếu hậu, trong lòng anh ta có quỷ hay là nhìn thấy người ngoại quốc chúng ta nên ngạc nhiên quá?” Lý Vũ Hân thấy tài xế cứ liếc nhìn họ qua kính chiếu hậu thì không nhịn được hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười cười: “Có thể là ngưỡng mộ mỹ nữ phương Đông.”
Lý Vũ Hân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó vừa cười vừa nói: “Không ngờ anh cũng sẽ nói mấy lời đường mật như thế đấy?”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó phản ứng kịp, anh thật sự không có ý chế giễu hay khen ngợi Lý Vũ Hân, chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Nhưng Diệp Lăng Thiên cũng không giải thích, chỉ cười cười, không nói tiếp.