CHƯƠNG 54: ĐI NƯỚC D (5)
Cuối cùng taxi dừng lại gần tháp Eiffel, hai người xuống xe, đi tới chỗ tháp, Lý Vũ Hân ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tòa tháp kim loại trước mắt, sau đó mới lên tiếng: “Đây chính là tháp Eiffel sao? Cảm thấy không có gì đặc biệt lắm.”
Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời của Lý Vũ Hân thì cười cười: “Bây giờ nhìn lại đúng là không có gì đặc biệt, nhưng thời trước thì nó vẫn có tiếng vang rất lớn, hơn nữa đối với người nước D, tòa tháp này có ý nghĩa đặc biệt, mang theo tinh thần dân tộc của họ.”
Lý Vũ Hân gật đầu, lại nhìn chung quanh một lượt, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên: “Anh đã từng đến nước D rồi sao?”
“Cô có hứng thú thì có thể đi lên trên xem thử, nhưng phải tốn tiền, nếu đã tới thì cũng nên đi xem thử, từ phía trên có thể nhìn thấy toàn bộ Paris.” Diệp Lăng Thiên không trả lời Lý Vũ Hân, đi ra ngoài trước.
Hai người ở trong tháp Eiffel một hồi, sau đó đi đến nhà thờ Đức Bà Paris và viện bảo tàng Louvre, đương nhiên, chỗ nào cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nhìn thử một cái thôi.
“Người ta đều nói nơi này là kinh đô nghệ thuật mà sao tôi lại không có cảm giác gì mấy nhỉ?” Lý Vũ Hân hơi thất vọng.
Diệp Lăng Thiên đáp: “Yêu cầu của cô thật sự quá cao rồi, giống như là cô muốn một người nước ngoài sau khi thấy Cố cung và Trường thành, ngoài phải cảm nhận được vẻ đẹp kiến trúc của nó, ngoài ra còn phải hiểu được tình cảm dân tộc và bề dày lịch sử của nó vậy, đều là chuyện không thiết thực, đối với người nước ngoài như chúng ta, nhìn những kiến trúc nổi tiếng này thật ra cũng đi xem cho vui thôi, phần lớn người nước ngoài tới nơi này đều có cảm giác như cô. Đi ăn cơm thôi.”
“Diệp Lăng Thiên, anh thành thật khai báo đi, có phải anh từng đến đây rồi không?” Lý Vũ Hân chăm chú nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Dẫn cô đến một nhà hàng, vừa rất có tiêu chuẩn vừa có phong vị của đồ ăn Paris, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên lại, sau đó gọi một chiếc taxi lại rồi lên xe.
Lý Vũ Hân nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cũng theo anh lên xe.
“Bữa này tôi mời cô.” Sau khi vào nhà hàng, Diệp Lăng Thiên lại dùng tiếng Pháp lưu loát gọi món, cười nói với Lý Vũ Hân.
“Diệp Lăng Thiên, anh nói đi, có phải anh từng đến nước D rồi không? Hơn nữa còn dạo chơi ở đây trong một thời gian không ngắn. Anh có thể nói tiếng Pháp tốt như vậy, hơn nữa còn có vẻ rất quen thuộc với Paris, anh nói anh chưa từng tới đây thì dù có đánh chết tôi cũng không tin.” Lý Vũ Hân muốn đào sâu thêm, gặng hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi đã từng tới đây, đã ở đây khoảng một tháng.” Diệp Lăng Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, quảng trường Paris bên ngoài đã đèn đuốc sáng choang, gật đầu trả lời.
“Anh đến đây làm gì? Du học? Du ngoạn? Không phải, không phải anh vẫn luôn làm việc trong quân đội sao? Sao lại có cơ hội đến đây?” Lý Vũ Hân không thể hiểu được chuyện này.
“Công việc, xem như là đi công tác đi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên đáp.
Lý Vũ Hân nghe thấy câu trả lời của anh thì có chút không thể tưởng tượng nổi, vẫn còn thấy rất nghi ngờ, nhưng cô nhìn ra được, Diệp Lăng Thiên cũng không muốn nhiều lời. Cô là người phụ nữ thông minh, cũng không phải là một kẻ thích chõ mũi đào bới chuyện của người khác, cho nên dù vẫn còn rất nghi hoặc nhưng cô cũng dừng lại ở đó, không hỏi tiếp nữa.
“Cô vẫn còn căng thẳng sao? Đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Diệp Lăng Thiên vừa nhận đồ ăn phục vụ đưa tới, vừa hỏi Lý Vũ Hân.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Căng thẳng cũng không còn mấy, nhưng đúng là cảm thấy rất áp lực.”
“Tôi kể cho cô một chuyện nhé, có thể câu chuyện này kể trong lúc ăn cơm thì không thích hợp lắm, nhưng tôi cảm thấy cô có thể nghe thử. Đây là chuyện tôi làm lúc mười ba mười bốn tuổi, hồi đó nhà rất nghèo, hai con đều đang đi học, cho dù mẹ tôi có cố gắng hơn nữa thì cũng không đủ sức nuôi cả gia đình, huống chi bà cũng chỉ là một công nhân bình thường. Vì muốn phụ giúp mẹ, tôi đã đi nhặt rác.”
“Chỗ đổ rác đó cách nhà chúng tôi không xa, đi bộ nửa giờ là đến nơi, mỗi ngày sau khi tan học tôi đều sẽ đi đến chỗ đó, nhưng rất nhiều người suy nghĩ giống như tôi, có rất nhiều các ông bà, các bác ở đó, mỗi ngày chỗ đổ rác đều có xe rác tới đổ vào thời gian cố định, đối với chúng tôi, đó chính là lúc giành giật tiền, một khi xe rác đổ ra, mọi người đều giống trúng thuốc kích thích, lao lên tranh đoạt, nhặt tất cả những gì có giá trị bỏ vào trong túi của mình.”
“Hồi đó tôi cũng không cao lớn lắm, cho nên căn bản là không tranh đoạt nổi với người khác, mỗi lần đều là người khác cướp được nhiều hơn, tôi cướp được ít nhất, mỗi ngày tiền tôi kiếm được còn không đủ để mua một que kem cho Diệp Sương, huống chi tình hình trong nhà túng quẫn như vậy. Mỗi lần đi đến chỗ đó, áp lực trong lòng tôi đều rất lớn, mỗi lần trước khi xe rác tới, tôi đều thầm lập lời thề, lần này tôi nhất định phải cướp được nhiều một chút, bán được thêm chút tiền, mua thêm chút thức ăn về nhà, để mọi người có thể ăn ngon hơn một chút.”
“Nhưng, tôi càng đặt cho mình nhiều áp lực thì càng thấy căng thẳng, chỉ biết nhanh chóng tranh đồ nhưng lại không tranh được thứ gì đáng tiền, hơn nữa bản thân cũng không có sức lực, thứ tốt đều bị người khác đoạt đi rồi. Sau đó, tôi ngày nào cũng đeo đèn pin, bởi vì tôi biết, buổi tối còn có mấy chiếc xe nữa, mà mấy xe đó không có nhiều người tranh đoạt, tôi có thể tranh được nhiều hơn một chút.”
“Sau khi phát hiện ra chuyện này, lúc tranh đoạt vào ban ngày tôi không còn thấy áp lực lớn như vậy nữa, có thể từ từ đi nhặt, nhưng sau đó tôi phát hiện, đồ tôi từ từ đi nhặt còn nhiều hơn khi tôi lao vào giành giật, hơn nữa, phần lớn đều là những thứ tương đối đáng tiền. Bởi vì, khi không có áp lực, tôi có thể bình tĩnh nhìn, sẽ không bối rối, cho nên cũng sẽ không bỏ qua một số thứ đáng tiền, nhìn cũng chuẩn xác hơn.”
“Đương nhiên, việc tôi làm không thể so sánh với việc cô sắp làm, tôi nói những thứ này chỉ là muốn nói cho cô rằng, đừng đặt cho mình áp lực lớn như vậy, thả lỏng, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Dùng tâm thái bình tĩnh để đón nhận công việc có lợi hơn là khi căng thẳng.” Diệp Lăng Thiên vừa ăn vừa chậm rãi nói.
Sau khi Lý Vũ Hân nghe xong thì nhìn Diệp Lăng Thiên, câu chuyện này của anh khiến cô thấy rất kinh ngạc, điều làm cô kinh ngạc không phải là đạo lý mà anh muốn truyền đạt mà là vẻ kiên cường và thản nhiên của anh, anh không vì mình đã từng đi nhặt rác mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất thản nhiên kể ra câu chuyện này. Điều này làm cho Lý Vũ Hân lại có thêm một tầng nhận thức khác về người đàn ông này. Chỉ là Diệp Lăng Thiên vốn muốn thông qua câu chuyện này để giải tỏa áp lực cho Lý Vũ Hân, nếu như anh biết cô đang nghĩ gì thì không biết sẽ có cảm tưởng ra sao.