CHƯƠNG 548: ĐÊM ĐÓ (4)
Đối với chuyện lái xe trong tình trạng say rượu, Diệp Lăng Thiên cũng có chút không biết làm sao. Số lần anh lái xe trong tình trạng say rượu nhiều vô số kể, cũng may là chưa bị bắt lần nào. Không chỉ vì anh thích uống rượu, mà có một số chuyện uống rượu là cách duy nhất. Nhưng trong trường hợp Diệp Lăng Thiên lái xe sau khi uống rượu, đều chỉ uống một ít và đầu óc còn tỉnh táo, nếu uống nhiều rồi, anh tuyệt đối sẽ không lái xe. Anh sẽ không đem an toàn tính mạng của mình và của người khác ra đùa.
Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà, Diệp Sương đang xem TV, Diệp Lăng Thiên cũng không nói gì nhiều, ngồi xem TV cùng Diệp Sương một lúc rồi đi ngủ.
Lý Yến sau khi ra khỏi nhà thì trực tiếp lái xe đến một nhà hàng. Ngày đầu tiên của năm mới, kỳ lạ là công việc làm ăn của các nhà hàng lớn đều khá tốt. Đây là chỗ ngồi mà Lý Yến khó khăn lắm mới đặt trước được. Đủ để thấy mức sống ngày càng cao, con người cũng ngày càng lười, cho dù là ngày Tết, ngày càng ít người muốn ở nhà tự nấu nướng.
Lý Yến đi vào nhà hàng, tìm đến chỗ ngồi mình đã đặt trước ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đến và hỏi Lý Yến: “Quý khách có muốn gọi đồ ăn gì không?”
“Đợi một lát, người chưa đến đủ, đợi lát nữa tới rồi tôi gọi sau.” Lý Yến nói.
Sau đó Lý Yến ngồi đó đợi, mất gần hai mươi phút mới thấy một người phụ nữ bước vào nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Lý Yến đang ngồi ở đây liền chậm rãi đi tới.
Người phụ nữ ngồi xuống đối diện với Lý Yến, nhạt nhẽo hỏi Lý Yến: “Hôm nay cô gọi tôi tới là có chuyện gì?”
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Lý Vũ Hân. Lý Yến không chọn ở nhà ăn cơm chính là vì cô ta đã hẹn Lý Vũ Hân ra ngoài ăn cơm.
“Chắc cô đoán ra được tôi hẹn cô ra ngoài là vì chuyện gì. Thực sự, ngoài một chuyện chúng ta có chút liên quan với nhau, ngoài ra chúng ta cũng không có gì để nói cả. Ăn cơm trước đi, phục vụ gọi món, cô muốn ăn gì?” Lý Yến gọi nhân viên phục vụ đến, sau đó nói với Lý Vũ Hân.
“Tôi sao cũng được, cô xem rồi gọi đi.” Hiển nhiên tâm trạng của Lý Vũ Hân không được tốt, cô không mấy thiện cảm với Lý Yến. Có lẽ là bất kỳ người phụ nữ nào ở vào vị trí của Lý Vũ Hân cũng đều sẽ không có nhiều thiện cảm với một người phụ nữ đã cướp đi người đàn ông của mình.
“Vậy tôi gọi món nhé.” Lý Yến cũng không khách sáo, gọi nhân viên phục vụ lên thực đơn, cuối cùng nói: “Cho tôi mấy món này và thêm một ít canh, nhân tiện cho tôi một ly nước trái cây mới vắt lên.”
“Có chuyện gì bây giờ có thể nói rồi chứ?” Lý Vũ Hân nhìn Lý Yến, thờ ơ hỏi.
“Cô rất hận tôi?” Lý Yến chậm rãi hỏi Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân lắc đầu, nói: “Không thể nói là hận, nhưng cũng không thích.” Lý Vũ Hân trả lời cũng rất thẳng thắn, không chút vòng vo.
“Tôi có thể hiểu được. Cô không hận tôi đã làm tôi rất bất ngờ rồi. Cảm ơn cô hôm nay có thể đồng ý nể mặt tôi theo hẹn ra ngoài ăn cơm, hơn nữa cô còn có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi như vậy. Nếu là người phụ nữ khác, không trực tiếp đánh tôi, có lẽ cũng sẽ không nhịn được mà mắng tôi.” Lý Yến tự cười chế giễu.
“Trước giờ tôi chưa từng làm bất cứ điều gì vô nghĩa.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!